Bên ly trà đá vỉa hè có một Hà Nội bình yên
Nếu như người Sài Gòn có thú vui bình dân là uống cafe bệt, thì người Hà Nội có trà đá vỉa hè. Không cầu kỳ trong cách pha chế, không kén chọn khách uống, trà đá vỉa hè thân thiện, bình dị mà giản đơn.
Ngồi trà đá vỉa hè như một thói quen ăn sâu vào nếp sống, nếp nghĩ của con người tại Thủ đô nhộn nhịp. Đằng sau tất cả những ồn ào và xô bồ thì trà đá vỉa hè được nhiều người nhìn nhận như là một nét "văn hóa" đậm chất riêng của người Hà Nội.
Không phân biệt giới tính, nghề nghiệp, trà đá vỉa hè đáp ứng được tất cả những nhu cầu của mọi tầng lớp người dân. Thanh niên lấy quán đá làm không gian sinh hoạt chung, dân công sở chọn đó làm nơi tụ tập trong giờ nghỉ trưa, còn những người lao động chân tay ghé qua gọi một cốc trà đá vừa rẻ vừa mát để giải khát.
Không ai biết trà đá xuất hiện từ bao giờ, có người nói từ sau năm những 1930, khi người dân Hà Nội bắt đầu quen với đồ uống có đá. Những cốc trà đá mát lạnh với hậu vị ngọt thanh đã trở thành thức uống giải tỏa cơn khát trong ngày hè oi bức. Dần dà, hơn cả thói quen, trà đá vỉa hè trở thành nếp sống.

Càng trong phố cổ, quán trà đá vỉa hè dường như càng nhiều hơn. Có những quán trà mà tuổi đời đã hàng chục năm, chứng kiến bao đổi thay của con người và phố thị. Bộ hành qua phố cổ, bạn sẽ bắt gặp hình ảnh một Hà Nội xưa cũ và bình yên trong những căn nhà cũ, bên cạnh là những con ngõ chỉ rộng chưa đầy 1m, thậm chí người đi bộ di chuyển cũng khó khăn.
Tấc đất tấc vàng, nhưng có những ngôi nhà mặt phố chỉ mở hàng nước, như quán trà đá của bà Đặng Thị Nguyệt ở Hàng Cót: "Bán cái này thì bán vui thôi, chứ để mà nhiều thì cũng không lãi nhiều. Không chỉ riêng hàng nhà cô, nhà nào cũng bán. Tất cả những người nào già, về hưu không còn sức khỏe nữa thì ngồi. Ở Hà Nội, thứ nhất là tất cả những khách vãng lai ở các tỉnh lên, thứ hai là mình đi ra gặp nhau nói chuyện, có thể là vài ba người hàng xóm ngồi mời nhau, nói chuyện, rồi bạn cùng lớp, cùng tuổi đến để ngồi buôn".
Gia đình bà mở quán nước từ những năm 80 truyền lại đến tận bây giờ. Các loại đồ uống theo thời gian cũng đa dạng hơn để chiều lòng ẩm khách, nhưng đặc trưng nhất vẫn là trà đá, nước vối đá, mỗi cốc chỉ 3 đến 5 nghìn đồng. Với những người đã có tuổi như bà Nguyệt, mở quán ngay trước cửa nhà như một nhu cầu điểm hẹn. Vài cụ già ngồi đánh cờ, hút thuốc lào; mấy người lao động ngoài trời tìm bóng râm và ly nước mát; vài thanh niên "chém gió" lúc rảnh rang, hay vài vị khách Tây lân la trải nghiệm nét văn hóa bản địa trong sự tò mò và thích thú.
Còn bà Nguyễn Thị Hoa sinh sống tại quận Hai Bà Trưng, Hà Nội đã có thâm niên bán trà đá gần 40 năm. Quán trà nơi con ngõ nhỏ của bà đã nuôi sống cả một gia đình, là nơi chia sẻ bao vui buồn của người Hà Nội.
"Tôi bán từ 9/3/1988 đến giờ, từ thời bao cấp, vừa trông con vừa hàng, các cháu nó bây giờ hai đứa trưởng thành đại học xong rồi, hồi xưa một mình tôi bán quán trà nhỏ này nuôi cả gia đình." bà Hoa chia sẻ.

Người ta vẫn thường nói vui với nhau rằng, quán trà đá là "trung tâm văn hóa" của cả một khu phố hay với cái tên kêu hơn "thông tấn xã vỉa hè". Ngang qua một quán trà đá vỉa hè, bạn có thể nghe được đủ thứ chuyện trên đời. Từ thời sự báo đài, chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục đến y tế, thể thao, có thể là cả chuyện đầu ngõ cuối xóm, gia đình, con cái, tiền điện tiền nước. Thậm chí nhiều cuộc thương lượng, đàm phán diễn ra ngay quán trà.
Và có cả những người đi xa, về phố, chỉ thèm một ly trà đá, để cảm nhận một Hà Nội an yên. Giới trẻ giờ có nhiều sự lựa chọn khi cần tìm một chỗ để gặp nhau. Những quán cà phê có điều hòa, có cả giá sách, cả nhạc với nhiều loại đồ uống thời thượng. Dẫu vậy vẫn có những bạn trẻ lựa chọn dừng chân tại quán trà đá vỉa hè.
Ở Hà Nội gần như đâu đâu cũng có trà đá trong những con ngõ trên những góc phố. Gọi là quán chứ thực ra có khi chỉ là một cái bàn nhỏ, chẳng cầu kỳ về mẫu mã, quy cách, tùy theo sự tận dụng của chủ quán, sao cho gọn nhẹ nhất. Mấy cốc nước ấm, trà và vài ba cái ghế thế là đủ cho một quán trà đá vỉa hè. Thậm chí có những quán trà mở trong khuôn viên gia đình cũng cứ được gọi với cụm từ trà đá vỉa hè như để nói lên sự đặc trưng phổ biến của nó.
Đặc biệt, nếu bạn để ý một chút sẽ thấy một điều rất thú vị. Cứ bên cạnh một sạp báo, đặc biệt là quán ăn vỉa hè, y rằng có một quán nước nhỏ bán trà đá như thể nó buộc phải có, để đáp ứng nhu cầu của khách ăn hàng vậy. Với chị Nguyễn Thu Hường ở Đống Đa, Hà Nội thưởng thức một bát phở, thêm một cốc trà đá mát lạnh vào buổi sáng đã trở thành một thói quen thân thuộc bao năm qua.
"Thói quen trà đá buổi sáng sau bữa ăn là một thói quen có từ rất lâu của mình rồi. Đó như một chất xúc tác, một khởi đầu trong một cái ngày mới làm việc." chị Hường chia sẻ.

Dường như trà đá vỉa hè đã trở thành chốn nghỉ chân của tâm hồn, để người ta tạm quên đi những gánh nặng cơm áo gạo tiền, quên đi những chuyện buồn nhỏ nhen vặt vãnh, để thấy lòng mình rộng hơn, vị tha hơn. Hà Nội vội vã nhưng bên ly trà đá, nhịp sống thoáng chốc chậm lại. Đang bận việc nhưng vì mệt quá, khát quá, người ta vẫn có thể tấp xe vào vỉa hè, ngồi xuống, uống cạn một ly trà đá. Nếu rảnh hơn hoặc lúc chờ đợi ai đó, trà đá là sự lựa chọn lý tưởng.
Bên ly trà đá, người ta kể về đủ chuyện của cuộc đời. Đôi khi nó lại là nơi ngồi lặng ngoái nhìn lại cuộc đời để thấy những biến cố thăng trầm suốt những năm tháng dài đã qua và hướng về tương lai với những hy vọng tươi sáng còn đang ấp ủ.
Giản dị vậy thôi nhưng thói quen trà đá vỉa hè lại là nỗi nhớ, niềm thương của những người con xa Hà Nội và là sự tò mò thôi thúc khám phá với những du khách khi đến với mảnh đất ngàn năm văn hiến này. Giữa chốn phồn hoa đô thị, nơi mà nhiều thú vui khác du nhập vào, quán trà đá vỉa hè vẫn là một nơi bình yên mà sâu lắng, là thứ gì đó tao nhã, bình dị đến mức thân quen. Dù ngoài mặt phố hay những con ngõ nhỏ, thì mỗi quán trà đá nhỏ xinh như đều gánh đủ hỉ nộ, ái ố của bao nhiêu con người.
Bất kỳ ai trong chúng ta cũng từng nghe đến câu nói vui "Hà Nội không vội được đâu". Và điển hình của từ không vội ấy, ta có thể tìm thấy ở bất cứ quán trà đá vỉa hè nào. Một hình ảnh bình dân, thú vui gần gũi bình thường nhưng len lỏi vào đời sống một cách nhẹ nhàng, tinh tế. Để thấy lâu lâu không ngồi thì nhớ, thấy xuyến xao như Trịnh Công Sơn đã từng thốt lên rằng: "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ".
TIN LIÊN QUAN
Ý KIẾN
Trong nhịp sống hối hả ở đô thị, giữa bộn bề công việc và những lo toan thường nhật, nhiều phụ nữ Hà Nội vẫn tìm thấy sự an yên qua những công việc giản dị như học nữ công gia chánh và tỉa những bông hoa nhiều màu sắc từ những quả đu đủ.
Hà Nội có hơn 1.500 lễ hội, trong đó phần lớn diễn ra vào dịp đầu năm. Năm nay, nhiều lễ hội có sáng tạo mới, kết hợp công nghệ trong công tác quản lý, tổ chức mang đến trải nghiệm hấp dẫn cho du khách.
Cột cờ Hà Nội - biểu tượng lịch sử của Thủ đô đã mở cửa đón khách tham quan từ đầu năm 2025, thu hút sự quan tâm đặc biệt của người dân trong nước và du khách quốc tế.
Thời tiết mùa xuân đến báo hiệu một vụ lúa mới lại bắt đầu. Công việc dẫu có vất vả, nhưng bà con bao năm nay vẫn yêu nhịp sống trên những cánh đồng.
Chiếc quạt giấy Chàng Sơn truyền thống đã bắt đầu một hành trình mới, không chỉ là những nếp gấp mang theo làn gió mát, mà còn lan tỏa giá trị văn hóa lịch sử đến đông đảo du khách trong và ngoài nước.
Trên những con phố trung tâm, trong những con ngõ nhỏ của khu phố cổ Hà Nội, các spa mọc lên như một điểm dừng chân quen thuộc, nơi người dân Hà Nội và du khách tìm đến để tái tạo năng lượng, chăm sóc sức khỏe và tận hưởng những giây phút an yên.
Là loài hoa đặc trưng của vùng Tây Bắc, nhưng từ lâu, hoa ban đã khoe sắc rực rỡ trên nhiều tuyến phố của Thủ đô Hà Nội.
Được bao quanh bởi hồ nước xanh mát, thung lũng hoa hồ Tây như một bức tranh sống động với muôn hoa đua nở. Du khách đến đây không chỉ để thưởng ngoạn cảnh sắc mà còn để cảm nhận sự yên bình và những khoảnh khắc sum vầy.
Giữa nhịp sống hối hả, thợ sửa khóa lưu động là “vị cứu tinh” khi chìa khóa thất lạc hay ổ khóa hỏng. Họ không ở cửa hàng cố định mà len lỏi khắp phố phường, sẵn sàng giúp đỡ mọi lúc, mọi nơi.
Những ngày này, Hà Nội đang chìm trong những cơn mưa phùn, sương lạnh giăng mịt mờ, nhưng chẳng vì thế mà những chồi non thu mình lại.
Giữa lòng Hà Nội náo nhiệt, làng đậu Mơ vẫn lưu giữ được hồn cốt của nghề truyền thống, không chỉ tạo ra những sản phẩm mang hương vị riêng biệt, mà còn là nơi truyền bí quyết giữ nghề từ đời này sang đời khác.
Một không khí hứng khởi, náo nức đang dần trở lại với nhịp sống của Thủ đô. Hàng trăm nghìn học sinh, sinh viên ở khắp nơi đã quay trở lại Hà Nội để bắt đầu cho một học kỳ mới.
Mỗi món ăn tại khu vực quận Hoàn Kiếm (Hà Nội) đều gắn liền với công thức chế biến truyền thống, mang đậm hương vị đặc trưng của người Hà Nội, trong đó có cafe trứng - một trong những món đồ uống độc đáo của Hà Nội.
Sau Tết, sắc hồng rực của hoa đào dần tắt. Những gốc đào lại được đưa về vườn để chuẩn bị cho mùa Tết tiếp theo.
Nếu như tháng Chạp tất bật lo toan, hối hả vội vàng Tết nhất, thì Giêng Hai lại là khoảng thời gian thư thái chậm rãi hơn khi vụ lúa xuân cấy đã xong.
Sau Tết, dường như không có làng quê nào ở Việt Nam là không có lễ hội. Hội làng thường được tổ chức vào mùa xuân, khi đất trời giao hòa, thiên nhiên tươi tốt, lòng người hân hoan.
Nằm giữa lòng khu phố cổ Hà Nội, nhịp sống trên phố Hàng Bồ (quận Hoàn Kiếm) là sự pha trộn giữa chậm rãi và hối hả. Tuy không quá nổi một gang tay, thế nhưng, đây lại là một con phố sầm uất, tấp nập của vùng lõi phố cổ Hà Nội với biết bao chồng lấp lịch sử, thời gian.
Giới trẻ Hà Nội luôn tìm thấy niềm vui và sự sôi động trong những buổi tối không ngủ. Từ những quán cà phê đến các con phố sáng đèn, đêm là thời điểm lý tưởng để họ thư giãn, giao lưu và khám phá.
Rằm tháng Giêng không chỉ là ngày lễ lớn trong văn hóa của người Việt, mà còn là dịp để nhiều gia đình sum vầy bên mâm cỗ chay, cầu mong một năm mới bình an, may mắn.
Nhiều ngôi làng ở ngoại thành Hà Nội vẫn có phong tục gói bánh cúng Rằm tháng Giêng. Không khí những ngày này cũng nhộn nhịp y như thời gian giáp Tết.
Trong không khí se lạnh của những ngày đầu xuân mới, tiếng trống nơi sới vật đã rộn ràng khắp trong thôn, ngoài xóm, thu hút mọi bước chân đổ về tổ Ngô Sài, huyện Quốc Oai, Hà Nội.
Tết Nguyên đán đã qua, nhưng với nhiều vùng quê nơi ngoại thành Hà Nội, không khí đón Tết vẫn còn, bởi người dân đang chuẩn bị cho việc đón Tết lại - một một phong tục đã tồn tại nhiều đời nay.
Giữa cuộc sống hối hả bộn bề công việc, sẽ có lúc ta bỗng dưng thèm trở về những ngày thơ bé. Hiện nay, nhiều quán cà phê tại Hà Nội lấy cảm hứng từ những căn tập thể cũ đang được các bạn trẻ quan tâm và thường xuyên lui tới.
Các thành viên của nhóm đạp xe Bon Bon không ngại cái lạnh, không nề hà sương sớm, tập trung đông đủ để cùng nhau chia sẻ thú vui đạp xe thưởng ngoạn vẻ đẹp của mùa xuân Hà Nội.
Nhịp sống Hà Nội đang dần trở lại thường nhật sau kỳ nghỉ Tết. Với những bài tập rèn luyện sức khoẻ từ buổi sáng sớm, tinh thần thể dục, thể thao hiện diện ở từng ngõ ngách của Thủ đô.
Thanh Lương (xã Bích Hòa, huyện Thanh Oai) có nghề làm bún, làm bánh cuốn lâu đời, cứ nối tiếp nhau, hết đời này sang đời khác. Những người làm bún thường làm từ sáng sớm, còn với riêng nghề làm bánh cuốn, chiều buông mới là lúc người dân bắt tay vào sản xuất. Nhịp sống của bà con nơi đây bao năm qua đều như vậy.
Xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghề mộc, hơn 50 năm gắn bó với nghề, nghệ nhân Hoàng Doãn Hòa đã tạo ra nhiều sản phẩm mộc độc đáo, trong đó có những sản phẩm đồ thờ mang đậm dấu ấn tâm linh.
Chiếc nón gắn liền với hình ảnh người nông dân Việt Nam thật thà, chất phác, qua bàn tay của những nghệ nhân làm nón tại làng Chuông (Thanh Oai) đã trở thành những tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Nhắc tới Hà Nội là nhắc tới vẻ đẹp của những địa danh lịch sử, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng với những con phố cổ kính rêu phong. Và đặc biệt không thể không kể đến hình ảnh một Hà Nội về đêm vừa thoáng đãng, bình dị nhưng không kém phần náo nhiệt.
Vì Nguyễn Bính viết “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay” mà người ta nhớ mưa phùn hay vì mưa phùn mà thơ Nguyễn Bính thành hay? Chỉ biết là mưa xuân - mưa phùn phủ lên mọi nỗi nhớ về Tết Hà Nội.
Hội làng là sợi dây gắn kết những giá trị văn hóa truyền thống và hiện đại, giúp thế hệ trẻ hiểu hơn về phong tục tập quán của quê hương mình, cảm nhận được rõ nét hồn cốt văn hoá của dân tộc vẫn được nuôi dưỡng, gìn giữ qua hàng nghìn đời nay.
Mỗi nét chữ thư pháp đều gửi gắm biết bao hy vọng về một năm mới bình an, hạnh phúc. Nhiều người Việt vẫn luôn tin vào điều đó và thường tìm đến Văn Miếu - Quốc Tử Giám để xin chữ đầu năm như một truyền thống tốt đẹp.
Sáng 3/2 (mùng 6 Tết), tại Trường Mầm non Tuổi Hoa, quận Thanh Xuân đã tổ chức phát động Tết trồng cây "Đời đời nhớ ơn Bác Hồ" Xuân Ất Tỵ năm 2025. Tới dự có Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy Thanh Xuân Bùi Huyền Mai.
Trong không gian đầy thơ mộng và huyền bí của Thủ đô, có một nghệ sĩ luôn tìm cách gom nhặt những khoảnh khắc để đưa Hà Nội vào trong từng bức tranh.
Trong hành trình du xuân đầu năm của rất nhiều người Hà Nội, đình đền chùa chính là nơi được nhiều người tìm đến để cầu an, cầu phúc, cầu may cho gia đình với mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến trong năm mới.
Những ngày đầu xuân Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, mặc dù lượng phương tiện tham gia giao thông vắng hơn ngày thường nhưng người dân đi du xuân vẫn nghiêm chỉnh chấp hành dừng đèn đỏ, đội mũ bảo hiểm... chấp hành nghiêm các quy định an toàn giao thông.
Đến Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam những ngày đầu năm mới Ất Tỵ, du khách không chỉ được vui chơi, tìm hiểu về phong tục đón Tết độc đáo của đồng bào trên khắp mọi miền Tổ quốc mà còn được thưởng thức những món đặc sản nổi tiếng, tiêu biểu cho ẩm thực Tết ở các vùng miền.
Nhà văn Nguyễn Trương Quý sinh năm Đinh Tỵ 1977, anh từng làm kiến trúc, viết báo, vẽ tranh trong hơn 20 năm qua. Đồng thời, anh cũng là tác giả của những cuốn sách khảo cứu, tản văn về Hà Nội nổi tiếng. Với sức viết đều đặn và dồi dào, Trương Quý là một cái tên rất quen thuộc trên văn đàn Việt Nam những năm gần đây.
Hà Nội đã trở thành đề tài quen thuộc với nhiều họa sĩ. Mỗi người họa sĩ đều có những cách nhìn và cảm nhận riêng về Thủ đô để phác họa nên bức vẽ của riêng mình. Mỗi nét vẽ không chỉ thể hiện tài năng mà còn gửi gắm trong đó tình cảm và sự gắn bó sâu sắc của người họa sĩ ấy với Hà Nội.
Sáng mùng 2 Tết (30/1), thời tiết ở Hà Nội rất đẹp, trời se lạnh và có nắng nhẹ. Yếu tố này dường như cộng hưởng để Tết Hà Nội thêm ấn tượng, nhất là đối với những người đã yêu và chọn Hà Nội để khám phá vào dịp Tết.
Để Phố Sách Hà Nội là điểm đến du xuân ý nghĩa, phục vụ nhân dân và du khách vào dịp Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, Ban tổ chức đã lên phương án trang trí với các cổng chào, sân khấu, tiểu cảnh, cây xanh, ánh sáng…mang đậm nét xuân truyền thống.
Tết là để hội ngộ, sum vầy nhưng cũng là khoảng thời gian cả nhà bên nhau, để chơi chung các trò chơi dân gian, được hòa mình vào không khí Lễ hội.
Tết Hà Nội, mùa của niềm vui, của những bước chân xuôi ngược trên các con phố cổ kính, mùa của những hy vọng mới, những khởi đầu mới. Du xuân trong ngày Tết từ bao đời đã trở thành một nét đẹp trong văn hóa và lối sống của người Hà Nội.
Sự hồi sinh kỳ diệu của làng đào Nhật Tân sau cơn bão cuồng phá là câu chuyện đầy cảm hứng về tình yêu và nghị lực của con người. Chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, những điều tốt đẹp nhất định sẽ đến.
Những ngày đầu tiên của năm mới, văn hoá Tết của người Việt không thể thiếu đi những lời chúc bình an. Trong không khí đầm ấm của mùa xuân, những lời chúc đó trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết, mang theo sự chân thành, lòng biết ơn và những niềm hy vọng tươi sáng cho tương lai.
Chiếc bánh chưng xanh truyền thống phản ánh một phần lịch sử, kinh tế, văn hóa của dân tộc Việt Nam.
0