Đại học - học đại chi bằng 'một nghề cho chín'

Đại học cũng không phải là con đường duy nhất mà ai cũng nhất định chọn để đi đến thành công. Vì vậy, khi các bạn thanh niên có thể sống tự lập ở tuổi mười tám đôi mươi, thì lúc đó, các bậc cha mẹ mới có thể tạm gác nỗi lo không đủ tiền nuôi con học đại học.

Với một gia đình khi thu nhập không cao thì việc cho con vào đại học cũng khiến nhiều gia đình phải lo lắng. Bởi với mức chi tiêu hiện tại, nuôi một sinh viên đại học cũng phải tốn 5 triệu đồng một tháng, đó là chỉ mới tính tiền ăn và tiền thuê trọ. Vậy còn khoản học phí đóng thường kỳ, thường niên sẽ xoay sở ra sao?

Có gia đình khuyến khích con ra ngoài làm thêm, việc đó không chỉ con có thể kiếm thêm thu nhập, mà còn khuyến khích con tích lũy kinh nghiệm trong công việc và giao tiếp xã hội. Nhưng cha mẹ cũng lại lo lắng sợ con vừa học vừa làm lại sao nhãng việc học hành. Họ muốn con mình toàn tâm toàn ý cho việc học, lấy bằng, kiếm tiền là việc sau này. Nhưng có một điều quan trọng hơn, chính các em chưa được dạy cách phân bổ và quản lý thời gian học tập, làm thêm cho hợp lý.

Nỗi lo lắng chung của nhiều bậc cha mẹ khi có con học đại học, chi phí hàng tháng đều là những khoản chi chính đáng, không cho không được. Ngoài tiền học phí phải đóng mỗi học kỳ, còn phải đóng luôn tiền ký túc xá và khoản đầu tư mua laptop cho con học tập, thậm chí phải mua xe máy cho con để đi lại cho thuận tiện

Bây giờ vật giá tăng nên mặt hàng nào cũng tăng theo từ tiền ăn, tiền đi lại, đến tiền mua tài liệu sách vở cũng tốn kém. Chưa kể, đời sống sinh viên còn phải chi những khoản lặt vặt không tên khác: như tiền học thêm, giao lưu bạn bè… Đa số, tiền học phí và sinh hoạt hàng tháng đều phụ thuộc vào nguồn chu cấp của cha mẹ.

Cũng có một lý do khiến các em sinh viên bây giờ không thích đi làm thêm là tiền lương làm thêm của sinh viên quá thấp. Một số quán ăn, quán cà phê trả từ 15 - 17 nghìn đồng một giờ. Em nào quản lý tốt lịch học, tranh thủ thời gian xen kẽ đi làm thêm thì một ca làm năm tiếng kiếm chưa được 100 nghìn đồng, trong khi mỗi đĩa cơm bình dân bây giờ đã 25 - 30 nghìn đồng. Một ngày ăn hai suất thì đã gần hết tiền làm thêm, nên các em nản không muốn đi làm.

Trên thực tế, có những thanh niên trẻ tuổi sống giữa Hà Nội không có kĩ năng cho cuộc sống tự lập và khi gặp các vấn đề trong cuộc sống thì rất khó giải quyết. Dù biết rằng có người dở việc này giỏi việc khác, nhưng có những kiến thức các em chỉ có thể học trong quá trình làm việc, trải nghiệm ngoài cuộc sống thực tế mà không bao giờ được học trong trường lớp.

Chi phí sinh hoạt hiện nay mỗi ngày một tăng. Gia đình nào nếu có hai ba đứa con, đứa lớn đi đại học, đứa bé ở nhà cũng học thêm thì tốn kém không ít. Thực tế này khiến cho không ít phụ huynh đau đầu với nỗi lo không đủ tiền cho con ăn học.

Các bậc phụ huynh không nên quá bao bọc con ở tuổi đại học bằng cách chu cấp toàn bộ chi phí từ A đến Z. Chỉ nên chu cấp một phần, tiền học phí và một phần tiền sinh hoạt. Hoặc một phần tiền học phí có thể đi vay gói sinh viên, tiền chu cấp chỉ nên mức đủ dùng, con muốn tiêu thêm thì có thể tìm một công việc làm thêm phù hợp.

Khi thanh niên có thể sống tự lập ở tuổi mười tám đôi mươi, thì lúc đó, các bậc cha mẹ mới có thể tạm gác nỗi lo không đủ tiền nuôi con học đại học. Và đại học cũng không phải là con đường duy nhất mà ai cũng nhất định phải đi để thành công./.

User
Ý KIẾN

Những ngày cuối năm, thời gian dường như vận hành nhanh hơn một nhịp, mọi người đều cuốn vào vòng xoáy của những điều cần hoàn tất. Những cơn gió lạnh khẽ trườn qua ô cửa sổ, mang theo hơi thở giao mùa, đủ để ai đó nhận ra mùa đông đang lặng lẽ tạm biệt, và xuân nồng nhiệt đã sẵn sàng quay về. Những đám mây xám lững lờ trôi về phía chân trời xa, chậm rãi đong đếm từng khoảnh khắc, từng nhịp thở nhè nhẹ của đất trời.

Cuộc sống vốn là một hành trình dài với muôn vàn cung bậc cảm xúc. Có những ngày ta vui vẻ, thấy đời nhẹ như mây trôi, nhưng cũng có những lúc lòng ta nặng trĩu bởi những muộn phiền không tên. Trong guồng quay bận rộn ấy, đôi khi ta quên mất rằng, chẳng gì là mãi mãi. Giống như những ngọn gió, ưu phiền rồi cũng có thể bay xa nếu ta biết cách buông bỏ.

Khi lớn hơn, có người mới hiểu vì sao mình lại yêu thương Hà Nội, và khi rời xa lại nhớ nhung mảnh đất này đến thế. Cô đã luôn khát khao tìm hiểu về nơi chôn rau cắt rốn của mẹ.

Mùa đông, trời đất mang một vẻ tĩnh lặng đầy giá rét, như một bức tranh đơn sắc phủ kín màu xám lạnh. Gió rít qua từng khe cửa, chạm khẽ lên da thịt, để lại cảm giác buốt giá, nhưng cũng đủ sức gợi lên những nỗi nhớ dịu dàng, sâu kín trong lòng. Mùa đông không chỉ mang theo cái lạnh, mà còn khơi dậy bao ký ức ngọt ngào về mùa xuân – những mùa xuân của tuổi thơ, của yêu thương, và cả những mùa xuân không thể níu giữ.

Mỗi lần từ Hà Nội vào lại Vũng Tàu, trong chiếc vali của một đứa con luôn có những hộp nem rán được mẹ làm sẵn và để đông lạnh từ đêm trước chuyến bay. Làm nem không khó nhưng mất thời gian bởi nhiều nguyên liệu lắt nhắt. Thương con gái ở xa không có nội ngoại hỗ trợ, lần nào mẹ cũng lục cục từ sáng sớm chuẩn bị vài món yêu thích cho cô mang về miền Nam.

Có vạt nắng lung linh lách mình qua kẽ lá rồi nằm biếng nhác trước hiên nhà. Chỉ cần thế thôi, đông tuy chưa đủ ấm nồng nhưng cũng đã vơi bớt phần nào buốt giá. Niềm vui trong cuộc đời lắm khi đến từ những điều giản dị như vậy - từ một ngày đông có nắng.

Mấy hôm nay, gió đã rít từng cơn, mưa rây rây, nhiệt độ giảm đáng kể. Đã ba năm nay, có một người con luôn cảm thấy đông về trời lạnh hơn, có nhiều khi buốt giá. Phải chăng người con ấy đã có tuổi hay vì một lý do nào đó khác? Và những khi ấy, cô thường sưởi ấm mình bằng những mùa đông của ngày cũ, mùa đông trong tâm tưởng.

Hà Nội trở lạnh. Phố thủng thẳng ướp vài vạt nắng hanh hao vắt ngang ô cửa. Những cái hít hà so vai thấm hàn cuống họng. Sương đọng nhòe mắt kính, ngưng ướt mấy dãy ghế đá công viên khi mặt trời ló dạng. Vài cô chú tập thể dục sáng lục tục khoác thêm áo ấm, quần tất, khăn choàng cổ,… Gương mặt ai nấy ưng ửng đỏ, lấp ló trong cái mũ trùm đầu kín tai. Đông Hà Nội cứ thế về cùng những cơn gió lạnh.

Tôi thích những sớm mai se lạnh trong ngày cuối cùng của năm, cũng như ngày đầu tiên của năm mới. Thinh lặng và mênh mông. Vươn tay mở cửa, bước chân trần trên nền cỏ xanh mềm mượt còn đọng sương, chạm mắt vào tia nắng đầu tiên trong ngày, tôi cảm nhận rõ ràng hương vị của mùa xuân thơm ngọt thanh lành.

Mỗi năm, khi những ngày cuối cùng của tháng 12 đến gần, không khí như trở nên vội vã hơn, nhưng cũng dịu dàng lạ kỳ. Những tờ lịch cuối cùng trên tường, bàn làm việc, hay góc phòng nhỏ gọn gàng trở thành những dấu mốc thời gian im lặng, lặng lẽ trôi qua. Từng trang lịch xé đi, mỗi tờ là một phần của ký ức, là một đoạn thời gian đã qua trong cuộc đời, thấm đẫm bao suy nghĩ và cảm xúc.

Mới hôm nào, tháng mười hai về trong cái rét dịu nhẹ của đất trời, trong những cơn gió lạnh đầu mùa, và trong cái không khí tất bật của những ngày cuối năm. Ở thành phố, người người hối hả chạy đua với thời gian, cố gắng hoàn tất những công việc còn dang dở, để chuẩn bị cho một cái Tết an lành. Mà nay, những ngày cuối cùng của tháng mười hai đang dần khép lại. Đâu đó, những chiếc lá vàng còn sót lại, nhẹ nhàng rơi xuống, như nhắc nhở người ta về những gì đã qua.

Có nhiều cách để người ta đọc vị Hà Nội khi thành phố chuyển mình sang đông, là sương giáng lá rơi, nắng hanh hao cuối trời, là hơi lạnh len lỏi qua từng lớp áo, hay cái xao xuyến trong vẻ se sắt đượm tình của cảnh và vật như thấm đẫm từng ngõ ngách con tim. Đối với riêng một người, cô ấy cảm nhận hơi thở đông về trên phố bằng cách lắng nghe cơ thể. Thời điểm hệ miễn dịch nhạy cảm gióng lên hồi chuông cảnh báo với khoang mũi ngứa ngáy và cổ họng đau rát, cô biết ngay cái lạnh đã mon men chạm ngõ. Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hà thành, nhưng dường như mùa đông Hà Nội và cô không hợp nhau là mấy. Ấy vậy nhưng đông Hà Nội vẫn luôn là một niềm thương, một mối tơ vương chẳng thể dứt bỏ.

Cả tuần nay, mưa và gió lạnh tràn về. Ở quê, đồng ruộng, bờ bãi nước mưa dềnh dàng, ngập tràn. Đâu đâu cũng mưa trắng trời. Chị ở quê gọi điện thoại giọng buồn thiu: Mưa mãi, biết bao giờ đất ấm để gieo vài ba vạt cải, vạt ngò, còn xuống giống sạ cấy cho vụ tới nữa. Cơn mưa trong mùa đông lạnh giá làm cho ký ức năm nào ùa về, mùa đông mà nhớ mùa đông.

Cuối tuần, khi thành phố còn chìm trong màn sương mỏng, có một người lặng lẽ thức dậy, đón chào một buổi sáng mùa đông thanh bình. Bầu trời như tấm lụa nhạt màu, nhẹ nhàng ôm lấy nhịp thở của vạn vật. Làn gió se lạnh khẽ lướt qua, tựa những ngón tay mềm mại vuốt ve làn da, mang đến cảm giác tươi mới, khó gọi thành lời.

Có người luôn tự hỏi: trong những sở thích của mình, điều gì thực sự khiến mình say mê; điều gì chỉ như ngọn lửa bập bùng, rồi vụt tắt khi gió thổi qua? Thích thì dễ, nhưng để đi đến cùng, lại là câu chuyện đòi hỏi nhiều hơn thế.

Ai từng xa Hà Nội đủ lâu hẳn sẽ có lúc thèm quay quắt tô ốc luộc bốc hơi nghi ngút, đặt bên cạnh chén nước mắm ớt, sả, gừng, lá chanh thơm nức. Có một người, xa Hà Nội đã lâu, luôn thao thức một nỗi nhớ và niềm mong mỏi được về Hà Nội ăn ốc luộc với sung.

Có một xóm trọ nằm ngay cạnh bờ sông. Mùa hè thoáng mát nhưng mùa đông thì lạnh ngăn ngắt. Đặc biệt là vào các đợt gió mùa Đông Bắc tràn về, từng cơn gió ràn rạt ngoài sông liên tục thổi vào. Trong những ngày đông rét mướt ấy, cuộc sống sinh viên xa nhà của một người ở xóm trọ nhỏ có nhiều kỷ niệm giản dị mà cũng thật ấm áp.

Cuộc sống đôi khi giống như một trò chơi bất ngờ, xoay vần ta vào những ngã rẽ mà ta chẳng thể lường trước. Có những ngày, mọi thứ không như mong đợi, không theo bất kỳ quy tắc nào. Đến một lúc nào đó, ta nhận ra rằng, sự bình yên mình ao ước lại chẳng dễ dàng có được. Và hôm nay, có người lại gặp một trong những ngày như vậy.

Noel năm đó, có người lính không thể dắt tay người yêu mình hòa vào dòng người đông đúc hướng về Nhà thờ Lớn. Anh cũng không kịp tặng cô món quà Giáng sinh ấm áp. Đời lính là vậy đó! Yêu lính, em sẽ phải tập hy sinh nhiều lắm...

Có một người lính tự nhận mình là người không được yêu. Trong câu chuyện của anh, thường thì những người lính như anh bây giờ, ít có cô gái nào chịu làm người yêu vì sự khô khan, ít nói, nghèo và nhất là không có nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc người phụ nữ của mình. Nhưng có một cô gái lại không hoàn toàn đồng tình với anh. Và rồi cô đã phản bác lại anh…

Mỏng manh, bé nhỏ và khiêm nhường nhưng in đậm trong ký ức tuổi thơ những đứa trẻ lớn lên từ đồng bãi ven sông, như thể nắng của cả mùa đông về tụ lại bên sông, rắc lên vồng cải nơi đồng bãi quê mình. Màu vàng của trời, màu xanh của cây hòa cùng màu nâu trầm của đất mẹ làm nên bức tranh cánh đồng hoa cải.

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?

Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.

Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…

Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.

Có một người theo gia đình về sống ở Hà Nội khi vừa bước vào quảng đời niên thiếu nhiều mộng mơ. Chắc cũng vì đang ở độ tuổi ngây thơ, luôn nhìn mọi thứ bằng đôi mắt sáng trong nên cảm nhận về Hà Nội thân thương trong cô đẹp và dịu dàng vô cùng. Nhiều năm xa Thủ đô, chuyển vào miền Nam sinh sống, nhưng lòng cô vẫn không thôi hoài mong nhớ về...

Cơn gió bấc đầu mùa thổi về khiến cho đêm như sâu thêm, dài thêm. Sáng ra, có người cứ trở mình qua lại, cuộn trong chăn ấm như con tằm nằm trong bọc kén chẳng muốn chui ra ngoài. Chợt nhận ra trời đang chuyển mùa, và rồi lòng lại miên man với những vẻ đẹp ngày đông!

Mỗi người chúng ta, ai cũng có ước mơ và khát vọng của riêng mình. Và ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một con đường riêng để thực hiện những ước mơ, những khát vọng, những mong muốn ấy, dẫu điều chúng ta làm có thể là viển vông trong mắt người khác. Bởi, trong cuộc sống này, chỉ có chính chúng ta mới biết điều gì phù hợp với mình, điều gì mới thực sự mang lại cho mình sự tự do và hạnh phúc...

Có khi nào bạn tự hỏi: Có phải thực sự hạnh phúc chỉ đến khi chúng ta rảnh rỗi và có nhiều thời gian cho bản thân? Hay là bận rộn cũng mang lại niềm vui và ý nghĩa riêng, một loại hạnh phúc mang tên bận rộn?

Vậy là mùa thu đã đi qua, mùa đông đã về. Cuối năm, mỗi người chúng ta vẫn còn mải tất bật ngược xuôi trên những ngả đường mưu sinh vất vả, không dễ để có được một chút thảnh thơi, cảm nhận từng khoảnh khắc chuyển mùa. Có lẽ những cơn gió se lạnh của những ngày đầu đông ùa về là để nhắc nhở mỗi người hãy chậm lại phút giây, để không quên chăm sóc bản thân, không quên dành cho nhau một vòng tay ấm, một chốn nương náu cho tâm hồn.

Có những chiều lặng thinh, có người ngồi một mình bên ô cửa, lắng nghe nhịp thời gian chậm rãi trôi qua từng khoảnh khắc. Thời gian đi qua từng ngõ ngách của cuộc đời, vô tình và vội vã như dòng nước chảy chỉ xuôi mà không bao giờ quay lại. Có lẽ, thời gian là con đường một chiều vô tận mà ai rồi cũng phải bước qua, để rồi một ngày nhìn lại, lòng ta chất chứa biết bao xúc cảm chênh vênh, tiếc nuối.

Xin chào người bạn đồng hành thân thiết của tôi. Mỗi khi tan làm, tôi lại háo hức chờ đợi khoảnh khắc được gặp bạn lúc 18h15.

Cuộc đời là một chuỗi dài những sự kiện đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn, giữa tiếng cười và giọt nước mắt. Có đôi khi, niềm vui đến bất ngờ, còn nỗi buồn lại len lỏi trong từng khoảnh khắc không mong đợi. Nhưng dường như, sau mỗi giọt nước mắt là một bài học, sau mỗi lần vấp ngã là một bước chân mạnh mẽ hơn. Vậy thì, vui buồn, cứ thế mà đi nhé.

Có một người vốn thích hơi thở sáng sớm của một thành phố. Chắc cũng vì lý do đó, dù sống tại bất kỳ đâu, người đó vẫn yêu thích cảm giác được thức dậy sớm, hít căng lồng ngực không khí trong lành của mỗi buổi sớm ban mai. Những chuyến công tác, có dịp tình cờ đến Hà Nội, cô không khỏi ngơ ngẩn vì cảm giác tĩnh lặng đến bình yên.

Đầu đông, những cây phượng bắt đầu trút lá. Trên vòm cây lá vẫn xanh đó mà dưới gốc cây xác lá đã trải vàng một đoạn đường. Một cơn gió nhẹ lay. Lòng người cũng say say với những chiếc lá phượng bay bay trong gió, vương vào mái tóc, vương trên vai áo. Vậy là cũng sắp hết một năm!

Chớm đông, ấy là khi những ngày cuối cùng của tháng 10 dần đi qua và tháng 11 bắt đầu kéo về. Ta chẳng còn mấy khi có dịp được ngắm bầu trời trong vắt với ánh nắng vàng ruộm trải dài mênh mang mỗi buổi chiều tà mà thay vào đó là một màu trời xám xịt với những cơn mưa phùn lê thê ướt rượt. Cái se lạnh đầu đông ùa về trải tràn khắp không gian. Ra đường đã thấy nhiều người khoác lên mình chiếc áo gió mỏng nhẹ hay tấm khăn voan choàng trễ nại hững hờ che chắn gió. Gió lạnh đầu mùa vô thức dễ khiến ta thấy lòng mình cô đơn, trống trải, càng khao khát một bờ vai, một mái ấm đủ đầy để tìm về nương náu, chở che.

Một đôi vợ chồng nhà nọ có một đứa con gái. Họ có cách giáo dục con cái làm không ít người hết hồn khi thả rông con. Nhiều người cho rằng cách giáo dục con của vợ chồng họ là phản tác dụng…

Trong xã hội hiện đại ngày nay, mỗi người chúng ta đều bị cuốn vào một guồng quay đến chóng mặt. Rời cơ quan về nhà, sự bận rộn vẫn chưa dừng lại, với vô vàn những việc không tên đến có tên, tiếp tục đau đầu với những mục tiêu và kỳ vọng đã đặt ra từ lâu mà chưa đạt được. Để có được một giây phút bình yên, một hạnh phúc giản đơn, thực sự khó khăn vô vàn…

Mới hôm nào Hà Nội đón thu, hồi hộp đón mùa cốm mới thơm mùi sữa lúa, hương sen thoang thoảng sót lại phía Tây Hồ. Trên đường phố thỉnh thoảng bắt gặp những quả hồng đỏ mọng như mời gọi, những quả thị trong đôi quang gánh chung chiêng, những quả ổi chín hồng tỏa mùi thơm dân dã, bình dị, xưa xưa cổ tích... Mà nay, những đợt gió lạnh đang tràn về Hà Nội, vậy là mùa đông đã gõ cửa. Mùa thu đi rồi sao…

Bao nhiêu năm xa Hà Nội là chừng ấy năm khắc khoải biết bao nỗi nhớ niềm thương. Mỗi người Hà Nội dẫu đi xa nhưng vẫn lưu giữ cho riêng mình nhiều hoài niệm quý giá cùng những cách nhớ khác nhau về thành phố này. Với một người, nỗi nhớ âm thầm trong tim luôn thoang thoảng hương vị của những bát cháo sườn vỉa hè.

Có một người tạo thói quen đạp xe vào buổi tối, lặng lẽ guồng quay trên từng con phố nhỏ, để lắng đọng và cảm nhận cuộc sống chậm rãi ở Thủ đô khi Hà Nội đã lên đèn.