Mong con suốt đời không phải nói 'giá như'

Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Tình yêu thương vô bờ bến của mẹ cha dành cho các con không gì có thể đong đếm được. Dù biết là vậy, nhưng vẫn có nhiều người trong chúng ta, mãi cho đến khi không còn cha mẹ, mới chợt giật mình xót xa, tiếc nuối…

Bố thấy thật áy náy nếu không viết cho con. Khi bố viết những dòng này, bố biết là con đang thức.

Ảnh minh hoạ: Hoavouu.

Bố không thể thờ ơ được nữa sau những tiếng quát con của mẹ đêm qua. Lúc đó đâu gần 3h sáng. Bố biết mẹ con buồn. Buồn vì bố không chịu dạy con, buồn vì tự trách mình, vì bất lực, vì nghĩ con coi như bỏ.

Mẹ con không ngủ được. Hết trở bên này lại trở bên kia.

Nói thật, bố đã quá quen với sự cằn nhằn của mẹ, nên bố gần như lãnh cảm.

Nhưng con ơi, đêm qua bố đã nhận ra mình tệ thế nào. Và bố cũng hốt hoảng sợ hãi mà giật mình con có còn là con không nữa?

Con là một cô bé ưu tú, bố nghĩ vậy. Suốt bao năm, con chinh chiến với giải nọ giải kia và hầu như đều đoạt giải cao nên bố rất hài lòng. Cơ bản là con ngoan, thông minh, hiếu học nên bố rất yên tâm. Con tự giác, bố mẹ chưa bao giờ phải ngó đến bài vở của con hay phải nhắc một câu học đi con bao giờ.

Nhưng đó là chuyện cũ.

Mọi chuyện đổi thay khi con có chiếc điện thoại trong tay.

Ảnh minh hoạ: Vietnamnet.

Mà không! Con đã âm thầm đổi thay ngay từ trước đó: khi con đỗ vào chuyên.

Con "xõa" sau những ngày tháng ôn thi miệt mài. Mẹ có nhắc con: "Vào chuyên chỉ là khởi đầu, còn cả chặng đường chông gai phía trước". Nhưng bố vội gạt đi: "Con nó vừa ôn thi vất vả, chơi chút đã làm sao!".

Rồi hè khép lại. Bố vui lắm, chỉ có mẹ thở dài. Con bắt đầu một hành trình mới, xa nhà từ đây. Bố đã không ngủ được vì thương và lo cho con. Cánh chim nhỏ của bố bắt đầu sải cánh.

Ảnh minh hoạ: doanhnhanplus.

Ngày đầu tiên bố chở con đi. Vali lỉnh kỉnh. Bố đến dọn phòng cho con mà hồi hộp. Rồi bố chợt nghĩ, không biết khi con rời bố mẹ, về làm dâu nhà người, cảm giác bố lúc đó sẽ ra sao.

Bố quay xe trở về, quay mặt đi không muốn con thấy mình đang khóc. Nhưng con lại muốn được về theo. Con không muốn ở lại, dù phòng có ba bạn con đã quen trước đó. Con gái bố là thế đấy, to xác, nhăn nhở mà đâu dễ xa gia đình được. Về đến nhà, con lại tíu tít với các em.

Nhưng vì con học xa nhà, bố mẹ đã nảy lửa với nhau vì chuyện mua điện thoại cho con. Mẹ muốn mua điện thoại dành cho người già, còn bố muốn mua cho con chiếc điện thoại xịn sò một chút. Bố nghĩ con phải học tập, chụp ảnh, rồi còn thể diện với bạn bè. Con làm sao có thể miễn nhiễm trước một thế giới quay cuồng trong điện thoại. Bố chấp nhận buông tay con.

Nhưng con đã bị điện thoại thao túng đến từng hơi thở.

Những ngày cuối tuần trở về, bố nhận ra hình như con đã bớt nhớ nhà. Con ôm điện thoại gần như không rời.

Từ khi nào, điện thoại đã thay thế vị trí bố mẹ và gia đình của con như vậy?

Ảnh minh hoạ: Kênh14.

Con giam mình trong phòng nhiều hơn. Ăn, ngủ cùng điện thoại. Giờ giấc con đảo lộn. Một hai giờ đêm mới tắt điện. Tám, chín giờ chưa buồn dậy. Bát đũa, quần áo, ngay cả căn phòng của con cũng không dọn dẹp gọn gàng.

Mẹ con ca nọ gối ca kia, có khi chẳng kịp uống một hớp nước, rồi lại hối hả đi. Về muộn, hò hét chán, mẹ lại lụi cụi dọn dọn, lau lau, đến khuya việc vẫn ngập đầu.

Viết những dòng này, bố nhớ con từng rửa bát cho mẹ từ năm con học lớp hai. Bố mẹ đi làm về muộn, con bắc ghế lên đứng rửa bát, nước bắn tung toé ướt hết cả áo. Bát tô thì to mà tay con thì nhỏ. Con cầm lên úp không nổi, rơi xuống vỡ choang. Bố không giận mà vui lắm, bố xốc nách, nhấc bổng con lên khen con bố lớn thật rồi.

Rồi con tập cắm cơm. Bữa quên nhấn nút, bữa cho nước khô, cả nhà ngồi đợi với cái bụng đói meo mà vẫn cười hạnh phúc.

Em con ra đời. Con đỡ mẹ bế em, gấp quần áo gọn gàng, nhà cửa quét dọn sạch sẽ tinh tươm. Em vào lớp một, con bọc sách, soạn sách, bơm mực, cầm tay em viết chữ. Con tắm cho em, chở em đi học. Mẹ bận chăm em út, nhưng thấy thật vui vì con đã sẻ chia với mẹ biết bao điều.

Ảnh minh hoạ: Bách hoá xanh.

Con biết không? Mẹ từng cũng bận chăm con như thế đấy. Con sinh vào mùa đông, mưa dầm dề, tã chẳng kịp khô. Mẹ vừa bế con, vừa hong tã trên bếp tổ ong, cái tã cháy sém vì không lật kịp.

Xưa con kén ăn, có buổi sáng mẹ phải loay hoay nấu cho con tới bốn xoong bột rồi mới lọc cọc đạp xe đi làm. Suốt ngày, mẹ tỉ mẩn làm cá, cua, tôm, ếch đổi vị cho con. Mẹ chỉ mong đổi lấy lưng bát bột và con không quầy quậy lắc đầu.

Lớn lên chút, con mọc răng, hay ốm, mẹ phải thức chong chong. Lắm đêm khuya, mỏi quá đành đặt con lên võng, vừa đu vừa nhắm mắt. Con sốt cao, gào khóc, mẹ lại cuống quýt bế lên, rong con khắp ba gian nhà.

Ảnh minh hoạ: Nestle.

Lớn lên chút nữa, con càng bám mẹ hơn. Mẹ con lọ mọ việc nhà, mười giờ mới ngồi vào bàn mở sách soạn bài. Con bắt mẹ đi ngủ, cầm bút gạch nhoe nhoét vào trang giáo án. Mẹ lại lên giường ôm và ru con ngủ, xong xuôi trở dậy soạn bài đến ba bốn giờ sáng. Năm ấy, mẹ con đang ôn luyện cho học trò lớp mười hai.

Bố nhớ nhất lần mẹ bị phân công thao giảng cụm các trường cấp 3. Con khiến mẹ tả tơi cả mấy đêm hôm trước vì những trận sốt 39, 40 độ. Nhưng sáng hôm sau, mẹ con vẫn lên lớp, vẫn giảng xuất sắc bài Đàn ghi ta của Lorca dù ruột gan như có lửa. Giảng xong, mẹ lại vội vã đạp xe về với con, không kịp nghe cả những lời khen.

Ảnh minh hoạ: VOV2.

Nhưng mẹ con giờ cũng rệu rã rồi. Hậu covid khiến mẹ yếu đi nhiều lắm.

Bố viết cho con những dòng này đúng vào Ngày của mẹ. Con biết không, hôm nay mẹ con khóc đấy. Khi mẹ đọc những lời chúc của em gái con, bố biết, mẹ con đang nhớ bà ngoại. Bà chẳng còn để mẹ con có thể làm được điều gì cho mẹ của mình.

Thế nên, bố nghĩ, mình phải viết cho con, dù muộn. Bố biết mình chưa phải là tấm gương tốt. Con của hôm nay có phần lỗi của bố rất nhiều trong đó. Nhưng bố vẫn muốn viết. Bởi, bố mong con không phải hối tiếc điều gì. Mong con gái bố suốt đời không phải nói hai tiếng giá như…

User
Ý KIẾN

Có một người nhận ra thu về khi khứu giác đọng mùi khói đồng chiều ai đốt. Khói thả rơi lãng đãng đủ làm cho cô nhớ về những ngày tháng Mười khắc thêm sâu. Mùa thu bao giờ cũng dịu dàng như vậy! Thu đến rất nhanh và đi thoáng mau.

Xa nhà nhiều năm, bay nhảy chốn lạ, đến khi tay ba lạnh ngắt, còn chân mẹ cũng khuỵu cong, tôi mới nhận ra mình đã để mẹ cha mòn mỏi đợi trong những cơn bão tự nhiên và cả cơn bão lòng đắng chát.

Trong những ngày qua, Hà Nội và nhiều tỉnh thành ở miền Bắc phải gồng mình chống chịu với bão lũ, ngập lụt, sạt lở. Bão lũ có thể cuốn phăng mọi thứ nhưng không thể cuốn đi tình yêu thương, sự kiên định và lòng quả cảm.

Cơn bão số 3 vừa đi qua thì lũ lụt tràn về. Hà Nội và các tỉnh miền Bắc lại tiếp tục căng mình chịu lũ lụt, ngập úng và sạt lở. Trong thiên tai tiếp nối thiên tai, mọi người phải học cách thích nghi để chủ động ứng phó, để sát cánh bên nhau, chia sẻ, hỗ trợ nhau cùng vượt qua bão lũ.

Cuộc đời con người như một hành trình dài, đôi khi bình yên như mặt biển tĩnh lặng, đôi khi lại dậy sóng như những cơn bão đến bất chợt.

Có đi qua những ngày dông bão, ta mới thấy trân trọng hơn những giây phút bình yên.

Tự hào sinh ra trên mảnh đất miền Trung mặn mà nắng gió, cô có thể thao thao bất tuyệt kể về các món ăn đặc sản, những địa danh nổi tiếng hay chân chất tình người, vậy nhưng khi ai đó hỏi cô rằng mùa lũ ở miền Trung khiến đất cuốn nhà trôi luôn hả em, cô không thể thốt nên lời.

Có người nói với tôi rằng: nếu có một câu hỏi rằng tháng Chín về, âm thanh nào vắt ngang trời thương nhớ? Cô ấy sẽ không suy nghĩ lâu mà trả lời rằng, đó là tiếng trống trường.

Tuổi thơ, ai cũng trải qua những ngày tháng cắp sách đến trường. Đó là một hành trình dài với nhiều gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui và hạnh phúc. Hành trình này luôn bắt đầu bằng những mùa khai trường đáng nhớ.

Một năm học mới đã bắt đầu. Mỗi một chặng đường mới luôn mang theo rất nhiều những hy vọng, niềm tin, có cả những vui mừng xen lẫn sự lo âu...

Có người kể với tôi, cô ấy may mắn có hai lần được vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Hai lần cách nhau 25 năm, từ lúc cô còn là một đứa trẻ sinh sống ở một làng quê đồng bằng Bắc Bộ đến khi đã trưởng thành tận miền sông nước Tây Nam Bộ, cô vẫn nguyên một cảm xúc rưng rưng.

Có một mùa thu không trở lại. Có nhiều mùa thu không trở lại. Có những khoảnh khắc tưởng chừng rơi vào lãng quên, nhưng rồi lại thành chiếc neo của kỷ niệm. Nhất là khi tình cờ, ta chạm phải một tín hiệu gợi nhớ thu. Lúc đó thì cảm xúc hôm nào, hình ảnh hôm nào bỗng bừng sống lại như vừa hôm qua.

Chắc hẳn mỗi người trong chúng ta đều có một miền ký ức yêu thương không thể nào quên. Trong trái tim của một cô gái, luôn có một khu vườn xanh mát, nơi có cây khế buông những trái chín vàng xuống nền cát trắng.

Trong cuộc đời mỗi người, chúng ta sẽ đi qua muôn vàn khoảnh khắc cảm xúc từ bình an, hạnh phúc, đến khổ đau, chấp nhận. Mỗi khoảnh khắc đó đều ghi dấu ấn trong ta thành trường ký ức. Có một vài khoảnh khắc sẽ được ghi lại đậm sâu hơn bằng những thước phim, những bức ảnh.

“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát/ Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”. Nhà thơ Nguyên Sa đã phải thốt lên như thế khi gặp “Áo lụa Hà Đông”, để rồi nhạc sĩ Ngô Thụy Miên thổi hồn vào bài thơ ấy, làm nên một ca khúc nhẹ nhàng, sâu lắng mà say đắm người nghe.

Có một cô gái đem lòng yêu mùa thu Hà Nội. Tựa như hạt mầm chớm nở qua trang sách, thơ văn, qua lời giảng của thầy cô dưới mái trường mến thương thuở nào, cô gái ấy có tên là Ngọc Nữ.

Có người đã từ lâu thuộc nằm lòng những câu thơ của thi sĩ Bùi Giáng. Những câu thơ yên ắng, thân thương, như là những buổi trưa trong vườn, tuổi thơ bình yên nằm nghe chim hót líu lo, ánh mắt chạm những tia nắng đong đưa trong vòm lá.

Có người nói với tôi, cô ấy luôn thấy người tận tâm tự cảm nhận được hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc ấy có thể không giống ai, không ai hiểu thấu được. Tận tâm là bởi thương thầm đấy thôi.

Có người chia sẻ với tôi cô ấy đôi khi vẫn cảm thấy hồi hộp khi nhớ lại giai đoạn khó khăn ấy. Và đặc biệt, cô nhớ mãi hành động quan tâm của một người bạn thân dành cho mình.

Có người kể với tôi rằng, ngày đó có nằm mơ cô cũng không đoán được cô sẽ tình cờ tìm thấy tình yêu của mình trên một hòn đảo nhỏ. Phải chăng đến cùng, chúng ta trải qua nhiều nỗi buồn dường như để gặp một người cùng ta xây hạnh phúc...

Hà Nội đã vào thu với bao lời ước hẹn. Từng sắc màu, từng hương vị trên mỗi góc phố, mỗi con đường khi Hà Nội vào thu lại khiến cho lòng người nao nao, ngơ ngẩn nhớ về những kỷ niệm yêu thương ngày xưa cũ.

Có người nói với tôi rằng mỗi người đều có hai cuộc sống. Lần đầu tiên là sống vì người khác, lần thứ hai là sống vì chính mình. Cuộc đời thứ hai thường bắt đầu vào năm 40 tuổi.

Mẹ thương yêu của con, Vu Lan này con không còn mẹ nữa. Nhưng trái tim thương yêu của mẹ vẫn còn đang đập trong một lồng ngực ấm áp khác nên mẹ cho con được cài lên ngực trái một bông hoa đỏ, kề cạnh một bông hoa đỏ khác của con, mẹ nhé. Bởi với con, trái tim mẹ còn đập, con còn nhớ, còn yêu là mẹ vẫn còn đang sống.

Có một cô gái vẫn thường viết những câu thơ và đọc cho người trong lòng cô nghe, kể cho anh những khao khát của mình.

Năm nào cũng thế, khi khu chợ trước nhà tấp nập người bán buôn, tiếng bạn hàng gọi nhau í ới khi trời còn chưa sáng tỏ, góc mai ở bàn thiên chi chít đầy những nụ mới, cô chợt nghĩ đến nàng dâu hụt của bà mình, một trong rất nhiều người phụ nữ đã chịu nhiều mất mát hy sinh.

Ngày cô cất tiếng khóc chào đời vào mùa thu cũng là lúc mẹ cô ra đi. Cha đặt tên cô là Thuỳ Vân – áng mây phiêu bồng. Mỗi khi mùa thu về, tâm trí cô lại phiêu du cùng niềm nhớ thương vô bờ người cha thân yêu của mình.

Những cơn mưa dai dẳng gợi nhớ mùa mưa rằm tháng 7, nhắc nhở một mùa Vu Lan hiếu đạo gần kề. Đây là mùa thứ hai có một người con không còn được cài đóa hoa hồng tươi thắm. Cũng là mùa thứ hai nỗi nhớ mẹ cứ chênh vênh.

Bài thơ Mưa tháng bảy, của Trần Tế Xương có câu: "Sang tuần tháng bảy tiết mưa ngâu/ Nắng mãi thì mưa cũng phải lâu". Sau những trận mưa, nắng cũng bừng lên, nhưng không còn cảm giác hầm hập, chói chang như trước. Thu đã về, không ồn ào, mà lướt nhẹ như một cơn gió thoảng. Trên đường phố Hà Nội, bắt đầu nhìn thấy sắc vàng của trái thị trên những mẹt hàng chở sau xe đạp rong ruổi từng con phố, mang hương thơm gợi nhắc về cái mùa đẹp nhất của Thủ đô đang đến gần.

Có một người từng ép những cánh phượng vào trang vở học trò. Cái màu đỏ rực rỡ khi khô rồi vẫn còn nguyên vẹn. Màu phượng đỏ mỗi mùa luôn bền bỉ như thế, để những kỷ niệm thân thương của những tháng năm học trò cứ theo ta mãi không bao giờ mờ phai.

Có lẽ trong mỗi chúng ta, ai cũng đã từng có những giây phút phải hòa mình trong một buổi chiều tan tầm với tắc đường, khói bụi và đông nghẹt phương tiện. Những lúc như thế, bạn đã thấy gì và mong muốn điều gì?

Kết thúc một ngày dài, một cô gái quyết định lên xe chạy dọc con đường ven biển để hít thở chút khí trời tự do tươi mát. Rồi cơn mưa từ đâu ào tới, làm cô nhớ đến những câu thơ của ai đó.

Có một dòng sông, lúc hiền hòa, trong veo, lúc cuồn cuộn, đỏ ngầu vì mưa lũ, ôm cả mây trời, mang theo cả những buồn vui của một đời người theo tháng năm. Kể cả khi sông vào mùa nước cạn, tình người gửi theo dòng sông ấy vẫn vẹn nguyên…

Có một người con gái lấy chồng xa, hơn hai mươi năm xa quê, xa gia đình, vật lộn với cuộc sống mưu sinh, trong một lần trở về nhà, cô chợt giật mình thảng thốt: Tóc mẹ đã bạc đến thế rồi sao?

Vào buổi trưa hè, mắc võng ngủ dưới gốc cây thì còn gì thú bằng! Ngoại giăng cho tôi một cái võng dù dưới tán cây vú sữa và cây khế trong vườn. Chẳng biết cây vú sữa đã trồng từ khi nào mà tán xòe rộng rợp mát cả ngày.

Sau mùa gặt, cánh đồng như dành riêng cho sự tự do. Đứng nhìn cánh đồng rộng mênh mông không lúa khoai che phủ, có người như lạc về tuổi thơ một thuở dại khờ, ngày mà cô còn là một bé con đầu trần chân đất băng hết bờ nọ ruộng kia mà chẳng bao giờ lo sợ chuyện da cháy nắng.

Liệu có phải sự trưởng thành của mỗi người dân nơi đất Việt đều gắn bó với ít nhất một dòng sông? Trong trái tim của một người, luôn có một dòng sông chở nặng phù sa, chở theo cả bao ký ức đầy thương nhớ.

Có ai đó nói rằng, hôn nhân là tấm vé một chiều, chẳng ai có thể quay ngược để thay đổi lịch trình. Nhưng tôi luôn mong bạn đã chọn đúng tấm vé của cuộc đời mình. Giữa thế giới bao la rộng lớn này, sẽ luôn có một người thực sự hiểu bạn, quan tâm bạn và sẵn sàng cùng bạn đi đến cuối cùng.

“Làm anh khó đấy/ Phải đâu chuyện đùa”. Phải công nhận làm anh thật khó, đặc biệt là làm anh của một đứa em tinh nghịch, nhõng nhẽo. Nhà cô ấy có hai anh em, cách nhau ba tuổi. Anh hai luôn thương yêu và chở che cho cô.

Mỗi lần ngang qua đầm sen của làng, có người lại chùng chình. Như có một sức mạnh huyền diệu nào đó nơi đầm sen níu hồn cô lại, để bước chân ngập ngừng mãi không muốn rời đi.

Có một người trở lại Hà Nội vào một chiều mùa hạ. Người ngồi ngắm phố mà lòng lại nhớ về những năm tháng cũ.

Nghe tiếng ve râm ran vòm lá, ta biết mùa hạ đã đến. Mùa hạ đến dắt theo ánh mặt trời chói chang và cả những cơn mưa rào vội vã. Ta nheo mắt nhìn xuyên qua màn mưa, thấy bụi bặm đã được rửa trôi, để rồi một trời ký ức ào ạt ùa về như chưa hề phôi phai.

Có một loài hoa vừa có một vẻ đẹp khiêm nhường, lặng lẽ, lại vừa nổi bật, thậm chí khiến người khác phải trân trọng đắm say.

Có người chợt nhận ra rằng cuộc sống này tích cực hay tiêu cực đều do góc nhìn của chính mình. Và trong bước đường chúng ta đi, đôi khi không nhất thiết phải cứng nhắc theo kế hoạch đã được định trước, lựa chọn một ngã rẽ mới cũng là điều đáng để trải nghiệm.

Có một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, khi những người yêu quý ở bên, ta thường vô tâm không để ý. Khi họ đã không còn ở bên, ta lại hoài thương nhớ và nuối tiếc.

Đã 6 năm từ ngày mẹ ra đi, nhưng những ký ức về mẹ của một người con vẫn còn như ngày hôm qua. Nay về thăm mẹ, cô bâng khuâng đội chiếc nón của mẹ lên đầu. Sáu năm mẹ đi, mà chiếc nón chẳng phai màu, như nỗi nhớ thương của cô dành cho mẹ vẫn còn vẹn nguyên…

Từ thuở ấu thơ, trong suy nghĩ non nớt khờ dại của một đứa con, bố cô là một người lính mạnh mẽ, thô cứng. Đi qua bao vất vả khó khăn, vấp ngã trên đường đời, người cha - người lính kiên trung năm xưa mãi là chỗ dựa tinh thần ấm áp cho cô mỗi khi cô trở về nhà.