Mưa mùa hạ trên khoảng sân thóc vàng

Kết thúc một ngày dài, một cô gái quyết định lên xe chạy dọc con đường ven biển để hít thở chút khí trời tự do tươi mát. Rồi cơn mưa từ đâu ào tới, làm cô nhớ đến những câu thơ của ai đó.

"Bao giờ mới hết cảnh chạy giông

Hết cảnh vừa gặt vừa ngóng trông

Khỏi lo phải chạy sân thóc rộng

Nhà nhà, xóm xóm ngồi ngắm giông”

Cơn mưa bất chợt ấy đã đưa cô về với ngày xưa, về với một cơn mưa mùa hạ trên khoảng sân thóc vàng.

Mặt trời lặn, chìm dần vào nước biển, bỏ lại mây cùng những vệt nắng vàng. Vậy mà từ đâu mây đen đến vần vũ, gió ào ào thổi, cây cối chao nghiêng.

Nhanh chóng tạt xe sang một quán cà phê ven đường, tôi chọn vị trí gần cửa sổ và gọi một ly bạc xỉu đá. Đưa mắt ra bên ngoài, tôi mải nhìn những hạt mưa xiên theo chiều gió đập lộp độp vào tấm kính trước mặt mà tâm trí đã bị ướt nhòa bởi cơn mưa giữa buổi trưa hè năm xưa. 

Ảnh minh họa: thaibinhtv.vn.

Sân gạch nóng rực, rang vàng những hạt thóc chắc mẩy. Mẹ con tôi ngồi dưới mái hiên tránh cái nắng bỏng rát, phe phẩy chiếc nón lá phành phạch để làm dịu đi không khí oi bức, ngột ngạt. Tuy không dễ chịu gì với cái nắng như đổ lửa ấy, mẹ vẫn thấy yên tâm vì chỉ cần nốt trưa nay, thóc của vụ chiêm đã có thể cho hết vào thùng nhôm trữ ăn dần tới ngày thu hoạch vụ mùa.

Vậy mà, khi đôi chân trần đang lê từng đường đảo mớ thóc chín nắng vừa nóng hổi vừa sắc dặm, tôi bỗng thấy một bóng đen khổng lồ từ từ phủ dần lên sân thóc vàng óng ả.

Vội vàng, tôi hét to gọi mẹ đang nằm hiu hiu chợp mắt: “Mẹ! Mẹ ơi! Sắp mưa rồi!”. Nhanh như cắt! Mẹ lao xuống sân, vớ lấy chiếc cào gỗ, ra sức kéo thóc về phía mình. Tôi cũng liên tục hất chổi theo từng nhát cào của mẹ.

Tiếng í ới cả làng gọi nhau, tiếng cào đập liên tục xuống sân gạch, tiếng chổi loẹt xoẹt, tất cả tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn mà thân thương chốn quê nghèo thời vụ. Nhà nhà, từ trẻ con đến người già đều tay chổi tay gầu xúc thóc. Nhà nào đông người dọn xong sớm lại chạy ngay sang nhà hàng xóm đỡ một tay một chân.

Ảnh minh họa: Tuổi trẻ Thủ đô.

Cứ thế, trong khoảnh khắc chạy mưa ấy, ai cũng lo xúc đầy những bao thóc, không phân biệt thóc đó của nhà ai. Bởi nếu không kịp dọn trước cơn mưa, thóc dính nước mùa này chỉ sau một đêm sẽ lên mầm. Chẳng biết có phải do trời thương hay do mùa hạ tuy thất thường song vẫn giàu lòng trắc ẩn mà cố chờ tới tận lúc những bao thóc cuối cùng được chuyển vào nhà thì mưa mới ào xuống rào rào như thác đổ.

Cơn mưa trắng trời cuốn trôi đi lớp bụi ngày mùa phủ đầy sân vườn, cây cối, phủ bạc đầu những người nông dân. Trong thoáng chốc, cái nắng nóng oi bức mùa hè đã bị gió thổi bay chẳng còn dấu vết. Khẽ rùng mình bởi hơi lạnh man mác sượt qua da, tôi quay vào chợt thấy nụ cười mãn nguyện của mẹ khi thóc đã đầy chum, bất giác cả hồn tôi như vừa được tắm mát dưới cơn mưa xối xả ngoài kia.

Một lúc sau, mưa lơi dần, bầu trời bắt đầu sáng trong trở lại, những tia nắng lách qua màn mây rọi xuống. Mấy vũng nước trên mặt sân nhìn từ xa lại ngỡ hàng trăm mảnh gương vỡ phản chiếu tạo ra bức tranh đẹp lung linh và bình yên đến lạ. Vậy mà, tôi đã từng rất sợ những cơn giông khi mẹ đang còng lưng gặt hái ở ngoài đồng.

Ảnh minh họa: Kênh 14.

Chỉ một cơn mưa ghé qua bất ngờ thôi cũng mang tới cho con người dòng cảm xúc lên xuống thất thường. Tôi nhận ra khi tâm bình an, khi nỗi sợ không còn ngụ trong tâm trí, ta mới có thể nhìn thấy những sắc màu khác của cuộc đời vốn nhiều khắc nghiệt.

Bởi vậy đâu phải sau cơn mưa nào, ta cũng nhìn thấy cầu vồng. Nói đúng hơn, dẫu có hay không, ta cũng chẳng kịp bận lòng. Tôi nhớ như in dáng mẹ liêu xiêu, đôi mắt mẹ đỏ ngầu trong gió mưa một buổi trưa hè chạy thóc. Mẹ lê tấm bạt phủ lên đống thóc còn đang ngổn ngang giữa sân chẳng kịp dọn bởi cơn mưa bóng mây ào ào đổ xuống không một dấu hiệu nào báo trước.

Cách đó mới vài phút, sân thóc vàng ươm còn thơm mùi nắng, giờ đây đã ướt nhẹp bởi trận mưa vô tình. Mưa bóng mây ác với người nông dân ngày mùa như vậy đó. Chỉ rào rào vài phút nhưng cũng đủ phá tan công sức bao ngày tháng nhọc nhằn nơi ruộng đồng của mẹ.

Ảnh minh họa: Internet.

Hết mưa, nắng lại chói chang, mấy mẹ con hì hục quét đi những vũng nước đọng trên sân để tiếp tục rải thóc ra phơi lại từ đầu, vừa làm vừa nuôi một hy vọng trời sẽ nắng thật to để có thể hong khô sân thóc trước khi ngày tàn, để đêm nay mẹ có thể yên giấc ngủ ngon không lo những ngày còn chưa tới. Hôm ấy, cầu vồng có hay không tôi cũng nào để ý.

Mưa trên sân thóc có khi vui khi buồn. Đời người cũng qua bao gập ghềnh dâu bể. Giờ nhìn mưa chợt thấy nhớ ngày xưa mà thương mẹ cả đời khó nhọc tảo tần. Trong những cơn mưa dường như có dáng hình của mẹ, dáng hình của chính tôi ngày thơ bé và cả cái sân đầy thóc vàng ươm dưới nắng những năm nào.

User
Ý KIẾN

Xã hội càng phát triển nhanh chóng, con người càng nên biết cách sống chậm. Câu nói đó mới nghe tưởng như nghịch lý nhưng càng ngẫm càng thấy có lý. Người biết cách sống chậm hẳn sẽ có được niềm hạnh phúc đích thực, vững bền!

Có một người khi nghe một câu nói giản đơn của nhân vật trong phim "Đi đến nơi có gió" bỗng nhận ra rằng an tĩnh sẽ chữa lành tâm hồn…

Như có một sợi dây kết nối nào đó giữa những người chung dòng máu với nhau, có một người em gái luôn tin anh Hai đang ở bên cạnh mình bằng cách này hay cách khác. Anh ở trong tâm trí cô, dùng sức mạnh vô hình bảo vệ cô em gái nhỏ.

Có một người, cũng như bao người mẹ khác, luôn khao khát một mái ấm bình yên cho các con mình. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như ta mong muốn.

Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.

Phụ nữ hiện đại có rất nhiều mối quan tâm. Khi còn trẻ, họ tràn đầy nhiệt huyết, mục tiêu phấn đấu cho công danh sự nghiệp. Nhưng khi đã lập gia đình rồi, những lo toan đã ít nhiều chi phối họ, khiến họ luôn trăn trở làm sao để lựa chọn giữa sự nghiệp và gia đình?

Cuộc sống giống như một con đường dài, nơi mỗi bước chân ta đi qua đều mang theo những dấu vết của niềm vui, nỗi buồn và cả những vấp ngã. Không ai trong chúng ta bước đi mà không một lần trượt ngã. Nhưng điều kỳ diệu nhất của con người chính là khả năng đứng dậy từ những lần đó, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.

Hà Nội tháng Ba, những ngày giao mùa khi trời còn vương chút se lạnh nhưng đã bắt đầu lẫn trong đó cái ấm áp dịu dàng của mùa xuân. Trong không gian ấy, có một loài hoa không thơm nhưng lại khiến lòng người xao xuyến, khiến ai từng gặp cũng phải dừng chân ngước nhìn - đó là hoa gạo.

Những ngày vừa qua, vụ việc TikToker Phạm Thoại và mẹ bé Bắp công khai sao kê tiền từ thiện đang gây xôn xao dư luận. Ở vai trò là một người mẹ có con đang độ tuổi với bé Bắp, nhiều người cảm thấy thương xót cho bé khi phải chịu đựng những cơn đau do căn bệnh hiểm nghèo giày vò, lại vô tình trở thành trung tâm của biết bao bàn luận và tấn công trên mạng xã hội.

Tỉnh thức giữa ảo mộng không chỉ là hành trình tỉnh giấc sau cơn mê dài, mà còn là cuộc hành trình nhìn lại bản thân giữa thực tại đầy những lối đi mờ mịt và hoa lệ.

Tháng Ba, mùa xuân đã rải nắng nhẹ trên từng kẽ lá, từng ngọn cỏ non. Những ngày này, đất trời dịu dàng đến lạ, nhưng trong lòng mỗi người con lại đầy những cảm xúc khó gọi tên, bởi tháng Ba luôn gắn liền với hình bóng của mẹ.

Có một nơi mà chúng ta có thể vay mãi, vay hoài mà chẳng bao giờ bị đòi lại - đó là vòng tay mẹ. Có một người cho đi tất cả mà không cần hoàn trả - đó là mẹ.

Thi thoảng, mẹ lại nắm bàn tay của cô con gái rồi ấp lấy trong bàn tay mình. Những ngón tay xương gầy, mu bàn tay gân guốc, bao trọn đôi tay cô mảnh dài. Mẹ đăm chiêu ngắm nghía, rồi lại vuốt ve, rồi lại nắn nhẹ. Đây là bàn tay khéo léo, chăm chỉ. Bàn tay của cô có thể được gọi bằng bất cứ cái tên nào nhưng quyết không thể là bàn tay số khổ, giống như bàn tay mẹ.

Những ngày dịu dàng của mùa xuân, có người thường giữ thói quen đi loanh quanh các góc phố nhỏ ở Hà Nội. Thi thoảng, tản bộ cạnh chiếc xe chở đầy ắp hoa bưởi trắng ngần của các cô bán hàng, rồi ngẩn ngơ trong vài khoảnh khắc. Ký ức về một thời tuổi thơ gắn liền với hương hoa bưởi thơm ngát, bất chợt quay trở lại trong tâm trí.

Có những ngày muốn rời xa những bộn bề của cuộc sống, tìm đến một góc nhỏ yên tĩnh để tái tạo năng lượng. Và hôm ấy, một cô gái quyết định ghé lại một quán cắt tóc - nơi đã từng để lại trong cô ấn tượng khó quên từ lần đầu bước vào.

Hương xuân vẫn còn bảng lảng trong tiết trời se lạnh. Mới đó mà đã qua những ngày đôn đáo ngược xuôi mong ngóng Tết về, giờ đây không khí của người người, nhà nhà bỗng trở nên trầm lắng lại.

Không biết tự lúc nào câu Ví, Giặm được sinh ra và nó được hoài thai từ đâu: từ hồn người, từ đất, hay từ mưa giông, nắng hạ?, mà sao nó ngọt ngào đến thế, ru vỗ hồn người đến thế.

Tháng Hai về, nhẹ nhàng như một cơn gió xuân lướt qua phố cũ, mang theo đợt gió mùa còn sót lại của mùa đông và những tia nắng mong manh đầu mùa.

Bất ngờ gặp hoa ban nở vạt dài trên phố phường Hà Nội, có người đã rất ngỡ ngàng, tưởng như mình đang lạc vào núi rừng miền Tây Bắc.

Tháng Hai, đất trời như gần nhau hơn bởi những màn mưa bụi mơn man, bởi hương bưởi hương xoan dịu dàng, thoang thoảng. Tháng Hai đối với một người có niềm mong chờ háo hức rất riêng, ấy là được cùng mẹ đi dự hội làng.

Người ta vẫn thường bảo bệnh từ miệng mà vào. Vậy nên, ăn uống cũng là một trong những cách để phòng trị bệnh. Bởi thế mà trong vườn nhà, thậm chí xung quanh nhà, có người thường tận dụng trồng nhiều loại rau cỏ, vốn là thảo dược, vừa để có không gian xanh vừa có được những đồ ăn, thức uống tốt cho sức khỏe.

Mưa phùn là một thứ mưa kỳ lạ. Nó không ào ạt như những cơn mưa rào mùa hạ, cũng không rả rích buồn bã như mưa ngâu hay thoáng qua như mưa bóng mây. Lặng lẽ và mỏng manh, những hạt nước nhỏ li ti rơi xuống tựa hơi thở của đất trời, len lỏi vào từng kẽ lá, từng góc phố, chậm rãi thấm vào lòng người, dịu dàng, trầm tư.

Ra Giêng, cái náo nức rộn ràng của mấy ngày Tết đã lắng xuống thật sâu. Nhường chỗ cho những khoảng dịu êm trong tâm thức để ta chiêm nghiệm vẻ đẹp xuân thì của tháng Giêng.

Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống, giữa vô vàn tiếng ồn của động cơ, khói bụi phố phường và muôn ngàn hương vị của cuộc sống hiện đại, có một người vẫn mãi thương nhớ về cái cay nồng của vị gừng ngày xuân và những kỷ niệm không thể mờ phai.

Hà Nội ba mươi sáu phố phường, nói lớn, đi một ngày có khi đã nhẵn những cảnh điểm nổi bật; mà nói bé, vỏn vẹn gần ba mươi năm ký ức thôi mà có người lần hoài chưa hết…

Có cô gái gọi chạy bộ là trang mới của đời mình, bởi vì từ ngày dấn thân vào hành trình đầu tư cho sức khỏe, cô trở thành cô gái khác biệt, năng động và trẻ trung, sống với phiên bản hoàn toàn mới.

Mùa xuân đặc biệt bởi có Giêng Hai. Hết Tết, vẫn còn Giêng Hai dịu dàng neo vào hồn người những nhớ nhung, vương vấn.

Nếu ký ức hữu hình, nó hẳn giòn tan như quả cà pháo muối nén, chua dịu vị trái sấu bánh tẻ, thơm bùi những hạt cốm làng Vòng. Đó là hương sắc Hà Nội ướp ủ trong những thức quà phương xa, là mùi vị nỗi nhớ lên men nở ra cả một trời kỷ niệm.

Có một cô gái vì sợ đời mình sẽ có nhiều cay đắng nên cố tập tránh xa những đắng cay đời thường bằng cách tập ăn những món đồ ngọt. Nhưng vị ngọt đó vẫn không thể làm dịu đi những chông chênh trong lòng. Thế rồi, thời gian dần trôi, cô phát hiện ra, mình lại thích ăn món ngải đắng tự khi nào…

Ngày trẻ khi lựa chọn công việc, có người chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu gốm đến hai mươi năm như vậy. Ấy vậy mà khi nhìn lại chặng hành trình, người ấy thật ngạc nhiên khi nhận ra sự gắn bó ở môi trường tiếp xúc trực tiếp với đất sét, thạch cao, củi, gốm và rất nhiều con người mộc mạc.

Có người đem sửa chiếc xe máy quen thuộc - người bạn đồng hành lặng lẽ qua bao nẻo đường, từ những con phố tấp nập đến những lối mòn yên ả, hay đôi lúc là những cung đường bụi bặm, gập ghềnh. Mỗi vòng bánh xe lăn qua như khắc ghi một câu chuyện riêng của thời gian.

Những ngày qua, mưa phùn mờ mờ đất trời, mưa giăng mắc trên những lùm nhãn, những cây xoan, những cây cúc tần bên giậu, quấn quýt mờ mịt cả những dây tầm gửi màu vàng cam buông từng chùm như mái tóc búp bê của em bé. Một màu trắng đục, mờ mờ bảng lảng trong không trung, chẳng ra mây cũng chẳng ra mưa, cứ âm ẩm như mùa đông chứ không phải tháng Giêng đang hiện hữu.

Người ta ví nỗi nhớ như những sợi tơ trời mỏng mảnh nhưng bền bỉ, dẻo dai. Chỉ thời gian mới đủ quyền năng làm nhạt dần sợi nhớ. Khi sợi nhớ chuyển màu trong veo, một cơn gió nhẹ sẽ thổi chúng bay đi mất.

Có những chuyện không dễ dàng để ta chia sẻ với ai, cho đến một ngày hiểu ra, ta đã đủ bình thản để mỉm cười nhắc tới.

Tôi chưa bao giờ mong đợi quá nhiều vào ngày 14/2. Không phải vì tôi không tin vào sự lãng mạn mà vì tôi nghĩ rằng tình yêu không cần một ngày cụ thể để rực rỡ.

Trong thơ Xuân Diệu có câu: “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, có lẽ ông cũng thầm ngụ ý rằng, tháng Giêng đẹp như một nàng thiếu nữ. Có người yêu tháng Giêng qua những nhành lộc biếc, khi nắng ấm trở về óng ánh búp non tơ.

Trong cái rét lạnh giá của mùa đông còn vương vấn lại, ta gặp những hạt mưa bé nhỏ gieo vào lòng mùa xuân mà thổn thức, bâng khuâng. Người ta gọi đó là mưa phùn hay lấy mùa mà đặt tên cho nó là mưa xuân.

Giêng Hai – hai tháng đầu năm như một khúc dạo đầu dịu dàng cho bản nhạc bốn mùa của đất trời. Mỗi lần nhắc đến Giêng Hai, lòng ai đó lại bâng khuâng với bao kỷ niệm. Đó là những ngày tháng gợi thương, gợi nhớ, dịu dàng như một chiếc khăn voan mỏng, nhẹ nhàng phủ lên tâm hồn, mang theo chút se lạnh, chút ấm áp, chút hy vọng, và cả những giấc mơ xuân còn ngái ngủ.

Mùa xuân Hà Nội đẹp như một giấc mơ. Là chút tinh khiết, tim tím của hoa ban, là chút hoa sưa mong manh trắng cả lối đi, là chút hoa gạo rụng lã chã ven hồ Gươm, là chút mưa phùn bay bay trong gió, là những ước vọng về tình yêu, cuộc sống được gửi gắm vào ngày xuân.

Trong nhớ thương xứ sở, có người neo mình vào ngôi chợ quê. Cái chợ chồm hổm dựng xiêu vẹo từ mấy thanh gỗ, với mái che là tấm bạt xanh hay dùng của dân làm rẫy. Trong nỗi bùi ngùi chia tay cái Tết qua đi vội vàng, nhiều người vẫn còn chưa kịp thưởng thức hết những hồn quê tinh túy, thì đã lại ra Giêng, mang theo một nỗi nhớ khác, ra Giêng đi chợ.

Thoảng trong gió mùi thơm của gừng, của nếp khiến ai đó lại nhớ món chè năm xưa mẹ nấu. Nhớ chè con ong và những mùa xuân còn có mẹ!

Sinh ra và lớn lên ở một làng quê Bắc bộ nên từ nhỏ, có một cô gái đã quen với môi trường giáo dục nghiêm khắc của gia đình về những phép tắc trong ứng xử giao tiếp. Người miền Bắc thường coi trọng đánh giá của người khác. Vì vậy, lần đầu ra mắt nhà chồng tương lai, cô lo lắng sự khác biệt văn hoá Bắc - Nam sẽ khiến mình mất điểm. Nhất là khi cô nghe nói mẹ chồng rất khó tính.

Hoa đào nở làm người ta bâng khuâng ngóng Tết. Hoa đào tàn lại nhắc nhở mỗi người cần nhanh chóng khởi động bắt nhịp với guồng quay của một năm mới. Mùa xuân là mùa của hy vọng, mùa của những ước mơ, mùa con ong đi lấy mật, mùa đơm hoa kết trái.

Tháng Giêng, đất trời rực rỡ sắc xanh, sắc vàng, sắc đỏ. Cỏ cây hoa lá đều nồng nàn xuân ở độ tràn đầy nhất, tươi non nhất.

Mới đây thôi, Tết đến nhà khi cánh cổng không còn đóng kín. Cổng mở để chờ đàn con. Cổng mở để đón gia tiên. Cổng mở để mời nàng xuân vào với vài ba ước nguyện. Thế mà nay đã tới lúc ngồi bên hiên tiễn Tết.

Đất nước vươn mình, như người mẹ hiền vươn đôi tay mạnh mẽ ôm lấy những đứa con yêu dấu. Hình ảnh ấy luôn sống động trong tâm trí của những người con đất Việt, gợi lên niềm tự hào và cảm xúc sâu lắng mỗi khi nghĩ về quê hương.