Ngôi nhà không hoàn hảo

Có những căn nhà dù không hoàn hảo, không hẳn là hình mẫu lý tưởng mà ta từng mong muốn. Nhưng chúng ta vẫn trân trọng, yêu thương và mong muốn trở về. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ bởi đó là nhà.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe câu chuyện về ngôi nhà của Thùy Linh.

Sinh ra vào những năm 90, thế hệ tôi lớn lên trong thời kỳ mà người ta du nhập rất nhiều thứ của nước ngoài. Từ cái ăn cái mặc cho tới hình dáng, kiến trúc ngôi nhà để ở. Thật khó để không choáng ngợp trước những điều mới lạ và thú vị có mác “ngoại”. Có một khoảng thời gian người ta hay nhắc câu: “Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật”. Cơm Tàu, nhà Tây, vợ Nhật như thành thứ lý tưởng, khát vọng của bao người.

Nhận định ấy không hoàn toàn chính xác, nhưng nó in sâu vào tâm trÍ góp phần định hình khái niệm về một “ngôi nhà đẹp” trong tôi. Đối với tôi, ngôi nhà lý tưởng hẳn phải mang đậm hơi thở phương Tây, dù là kiến trúc kiểu Pháp lộng lẫy hay lối thiết kế phóng khoáng mà hiện đại của xứ lạnh Bắc Âu. Cũng vì tin rằng chuẩn mực nhà đẹp là phải “Tây” nên tôi đã luôn mơ về một mái ấm như trong những thước phim nước ngoài với khoảnh sân nhiều hoa cỏ, nội thất tinh giản mang hơi hướng công nghệ cao, phòng áp mái có cửa sổ trần để được đắm mình dưới muôn ngàn vì sao. Nhưng ước mơ ấy đã không trở thành hiện thực.

Ảnh minh họa

Nơi nội thành đất chật người đông, giữa bê tông cốt thép và những tòa nhà cũ mới chen nhau, chốn về của tôi là một căn hộ chung cư tầm trung với diện tích không đến 60m2 - Một không gian vừa đủ để sinh hoạt, nhưng lại chưa đủ đối với người vốn quá nhiều mơ tưởng về ngôi nhà tương lai của mình. Nhà tôi không có tầm nhìn thoáng đãng để chiêm ngưỡng khung cảnh ngoạn mục khi hoàng hôn buông xuống, khi đêm về. Nhà tôi cũng không có ban công lộng gió để hứng lấy những vệt nắng vàng ươm và để chủ nhà khéo tay tô điểm bằng hương sắc rực rỡ của hoa cỏ theo mùa. Do là chung cư nên yếu tố quyết định cách sắp xếp nội thất trong nhà lại là những đường dây điện âm tường và lối xây dựng rập khuôn, cứng nhắc của chủ đầu tư. Có thể nói, căn nhà tôi đang ở chẳng hề “Tây” và hiển nhiên là không có điểm nào tương đồng với mẫu nhà mà tôi hằng ao ước.

Tôi băn khoăn tự hỏi, vì sao dù rõ ràng là còn rất nhiều điều chưa được vừa lòng thỏa ý, tôi vẫn cảm thấy chốn an cư của mình đáng yêu và thân thương đến lạ? Người ta có thể dễ dàng yêu thích một căn nhà nếu nó hợp mắt. Nhưng chỉ tới khi ta nương náu nơi đó và dành cho nó sự chăm chút, vun vén qua tháng ngày, thứ tình cảm sâu nặng hơn là thương nhớ mới có cơ hội bén rễ nảy mầm. Để rồi vươn dài những dây leo mềm mại, níu chặt trái tim ta với nơi được gọi là nhà.

Loài kiến cần hai tháng để tạo nên những đường hầm tinh vi dưới lòng đất. Một cặp chim yến cũng cần từ bốn đến năm tháng để xây xong chiếc tổ khéo léo trên những vách đá cheo leo. Khoảng thời gian ba năm là quá đủ để mẹ con tôi vun đắp cho căn nhà của mình từ một thực thể lạ lẫm thành một chốn về ấm áp. Dẫu không hoàn hảo nhưng lại là vùng an toàn. Nơi chúng tôi lưu giữ hơi thở cuộc sống, tạo nên những ký ức tốt đẹp và bọc mình trong bầu không khí thoải mái, an nhiên.

Tôi yêu cái cách mà căn nhà nhỏ của mình trở nên đủ đầy và hoàn thiện dần qua từng ngày với những món đồ thấm đẫm kỷ niệm. Tôi yêu sự kết hợp thú vị giữa chữ Phúc phong thủy khắc gỗ và bộ sô pha màu ghi xám. Hay bản phối độc đáo giữa tranh treo tường trường phái tối giản với lọ hoa pha lê tạo hình cầu kỳ. Chúng không tây cũng chẳng ta, có đắt cũng có rẻ, là tự mua hoặc được tặng. Chúng mang trong mình những câu chuyện khác nhau, thể hiện những sở thích và gu thẩm mỹ hoàn toàn trái ngược của các thành viên trong gia đình. Sự hiện diện của chúng khiến cho phong cách tổng thể của căn nhà có chút gì đó lộn xộn. Nhưng đó lại là sự lộn xộn đầy màu sắc, đầy hương vị cùng những cung bậc cảm xúc, thoạt trông hỗn độn, chắp vá, nhưng lại cho tôi cảm giác thoải mái.

Một không gian riêng tư giúp ta lắng lại sau những khoảng thời gian mệt nhoài vì công việc. Ảnh minh họa

Trong căn nhà được trang hoàng một cách nghiệp dư chẳng theo bất cứ trường phái kiến trúc nào, tôi tìm được không gian riêng tư để lắng lại, gỡ xuống hết thảy gai góc quanh mình và được tự do trở về làm chính mình. Tâm trí vốn vô tư dần học được thứ gọi là trách nhiệm, trái tim thi thoảng nhói lên những nỗi bất an cũng được xoa dịu bởi cảm giác thuộc về và gắn kết sâu sắc.

Thực tình thì ước mơ được ở một ngôi nhà hiện đại với sân vườn rộng thoáng và nội thất sang xịn của tôi vẫn còn đó. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mọi thứ sẽ không có nghĩa lý gì khi nhà chỉ đơn thuần là một tổ hợp vôi vữa, gạch, gỗ. Nhà có ý nghĩa đặc biệt hơn thế. Đó là mái ấm gia đình, là chốn về sau những chuyến đi hay bến đậu giữa dòng đời trôi nổi, là góc bình yên khuất sau giông gió xô bồ. Chúng ta dành thời gian, tâm huyết cùng vô vàn yêu thương để bồi đắp, dựng xây cho mình một mái nhà, vì vậy mà dẫu nhà có chật hẹp, giản đơn, bình dị thì vẫn cứ là nơi mềm mại, ấm áp nhất trong trái tim ta./.

User
Ý KIẾN

Con đường ngày xưa chúng tôi đi học, lòng đường bé tin hin bằng hai gang bàn tay người lớn, thêm sỏi đá mấp mô ngáng bánh xe đạp không thương tiếc. Bữa nào vừa nhấn bàn đạp mải miết, vừa ngúc ngoắc đầu nói chuyện là gặp hòn đá xóc nảy người, chiếc cặp nhẹ tênh có khi giật mình rơi khỏi giỏ xe cà tàng. Con đường “huyền thoại” ấy chưa đi vào thơ ca nhạc họa của văn nghệ sĩ bao giờ nhưng nó đi vào ký ức tuổi thơ của chúng tôi cho tới tận hôm nay.

Sự hiện hữu của thời gian trở nên rõ rệt là khi trên khuôn mặt xuất hiện thêm những nếp gấp, một vài vết tàn nhang cùng màu tóc dần ngả bạc. Thời gian vô tình khiến những hoạt động mà mình vốn yêu thích bỗng trở nên khó thực hiện, mặc dù lòng nhiệt huyết vẫn còn nhưng tuổi tác và khuôn mặt đã không còn phù hợp nữa rồi.

Phố bắt đầu ngày mới bằng những sắc hoa thuỳ mị trong chợ hoa Quảng Bá. Đường Âu Cơ tươi xinh màu sắc trong tia nắng dịu nhẹ chưa vương mùi bụi khói. Tâm thức anh chợt lạc về câu chuyện em nói với anh ngày xưa khi anh cùng em ngang qua đoạn đường này.

Thấm thoắt, ngoại tôi đã về miền mây trắng đoàn tụ với ông bà tổ tiên được mười sáu năm rồi. Từ ngày ngoại mất, số lần tôi theo mẹ về quê chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi năm tới ngày giỗ ngoại, tuy không nói ra nhưng tôi cảm nhận được nỗi buồn nghẹn lại trong lồng ngực mẹ nếu năm đó mẹ không thể sắp xếp về quê thắp cho ngoại nén hương.

Thuở bé, mỗi lần được nằm gối đầu lên đùi mẹ, lắng tai nghe những giai điệu trong trẻo mà sâu lắng từ những câu hát ầu ơ quen thuộc, lòng tôi mỗi lúc ấy đều cảm thấy dễ chịu và ấm áp lạ thường. Sau này, khi năm tháng trôi đi, bôn ba trên khắp các nẻo đường xuôi ngược, hễ vô tình được nghe thấy thứ âm thanh giản dị và thân thương ấy, thì những ký ức tuổi thơ trong tôi lại nối tiếp theo tiếng hát tìm về.

Tháng Tư, buổi sáng còn vương chút lành lạnh. Một đóa bằng lăng lặng lẽ xòe nở như ngọn đèn tím ở góc sân trường, dịu dàng quá đỗi. Tôi chợt sững người đứng lặng cuối hành lang… Loài hoa tím phơn phớt này, bao giờ cũng dễ khiến lòng người rưng rưng cảm xúc.

"Lòng người đôi khi như suối cạn/Chỉ còn sỏi đá trơ ra". Chẳng nhớ tôi đã đi dọc con suối cạn sau nhà bao nhiêu lần. Mỗi lần đi, lại một lần suy tư về con suối mà mình chưa biết tuổi.

Đã vài lần trong vội vã dòng đời đầy biến động, cảm thấy ngột ngạt giữa những gánh nặng mưu sinh, tôi mong muốn tìm đến chốn bình yên để nương náu. Những lần mệt nhoài ấy, tôi thường chạy xe ra ngoại ô thành phố để ghé thăm ngôi chùa làng cổ kính thân quen. Ngôi chùa có cổng tam quan nhuốm màu rêu phong, ở nơi đó có gốc cây Bồ đề đã già đứng sừng sững ngay cổng chùa.

Chúng ta đã đi qua bốn mùa như thời gian đi qua màu lá. Bốn mùa như lá, bốn mùa như cây. Bốn mùa nối chúng ta gắn bó với cuộc đời, còn lá nối chúng ta với một tình yêu thiên nhiên tha thiết.

Tình yêu đẹp nhất và trong sáng nhất đó là tình cảm học trò. Thứ tình cảm thi vị và đẹp như trăng 16. Chiều nay, Hường kể bạn nghe câu chuyện của Ngọc Trâm về một tình yêu đầu đời đẹp lung linh.

Nếu có ai hỏi thanh âm nào neo lại trong tôi khi xa Việt Nam, thì khắc khoải nhất chính là những lời rao. Những lời rao dung dị nhớ thương ấy cất lên từ chất giọng của một bà người Bắc, một chị miền Trung hay có khi của một anh miền Nam. Lời rao như len lỏi cả vào trong giấc ngủ, ngang qua những giấc mơ chập chờn nhớ thương.

Lướt trên mạng nhìn thấy tấm ảnh cơm nấu nồi gang, chiếc đũa cả đang đặt một bên, bếp củi rừng rực lửa, khiến tôi chợt nhớ tới ngày xưa.

Tháng tư về. Có đôi khi giữa những ngày gió nhè nhẹ và nắng vàng tươi dìu dịu, người ta lại được sống trong cái se lạnh bất chợt như thể vẫn còn đang ở giữa mùa xuân. Đêm tháng tư với cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng. Đó cũng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió.

Khúc giao mùa tháng Tư ở Hà Nội đâu chỉ có hoa loa kèn, mà còn có một chút gợi thu với cái dịu mát xen với chút nắng ngẫu hứng của thời tiết. Tháng Tư về, xà cừ và sấu đều thay lá. Thư thái dạo bước trên những thảm lá rơi kín vỉa hè quen thuộc ta ngỡ như đang đi giữa một cánh đồng vàng.

Một ngày cuối tuần mát rượi, tôi thức dậy cùng bình minh và thong thả tập yoga đón chào ngày mới. Tôi thích không gian mát lành của buổi sớm mai chỉ có mình đối diện với không gian của riêng mình. Cuối tuần tôi thích nấn ná quét dọn ngoài ngõ thật lâu để có dịp chào hỏi những cô dì hàng xóm đi chợ ngang qua con hẻm nhỏ. Với tôi một ngày thật sự dễ thương với những khoảnh khắc nhỏ.

'Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ, mà ở trong mắt kẻ si tình'. Bố - anh giáo làng ngày trước, thường trêu thế mỗi khi thấy mẹ trang điểm, đánh phấn. Mẹ sẽ ngại ngùng lườm chồng qua tấm gương gắn trên tủ đồ rồi lẩm bẩm câu gì đó thật nhỏ. Cặp vợ chồng đặc nết thôn quê chẳng có nổi một tấm hình cưới cứ lặng lẽ thương nhau bằng cái tình chân chất như thế.

Mẹ đã cầm tay dạy tôi gieo xuống mảnh vườn gai góc nơi đáy lòng một hạt giống. Để bốn mùa luân chuyển, mưa nắng thay phiên, hạt giống ấy nảy mầm nở thành đóa hoa mang tên 'dịu dàng'.

Gia đình chồng tôi thường kể nhau nghe câu chuyện về ông tiến sĩ trời Tây bán bánh nuôi vợ con suốt mười hai năm trời. Nhân vật chính trong câu chuyện không ai xa lạ mà chính là bố chồng tôi.

Tháng Tư có thể coi là dấu gạch nối giữa hai mùa Xuân – Hạ. Mùa xao xuyến của đất trời với những nỗi niềm gợi nhớ gợi thương, lặng ngắm những khoảnh khắc trôi qua mà cứ khe khẽ ngân nga những bài ca ngày cũ. Tháng Tư cũng là lúc đất trời bừng tỉnh trong sắc nắng tinh khôi, trở nên tươi mới và rạng rỡ hơn trước vẻ đẹp của những mùa hoa khiến cho lòng người thổn thức và say đắm.

Tối nay khu phố tôi mất điện. Ngôi nhà chìm trong ánh sáng tù mù của cây đèn sạc. Tôi chợt nhớ những ngày mất điện ở quê nhà. Nhớ ngọn đèn đom đóm tỏa ra ánh sáng mỏng manh huyền ảo trong đêm thanh vắng.

Thật may mắn nếu khi cần học hỏi điều gì, bạn chìa tay ra sẽ gặp những người sẵn lòng giúp đỡ. Để bạn thấy lòng tốt luôn hiện hữu. Để bạn tin cuộc sống không chỉ có cơm áo gạo tiền mà còn có niềm vui, trân trọng cảm xúc bản thân. Để bạn tin khi biết mình đang chông chênh sẽ có một bờ vai, một cái ôm ấm áp vỗ về và mọi thứ sẽ ổn.

Mùa hạ với những cơn mưa ào ạt, gắn liền với những cảm xúc bất chợt của những lần gặp gỡ. Những cuộc chia tay để lại dấu ấn về những khoảnh khắc khó phai trong cuộc đời tôi và bạn. Và cũng không ít lần nó tạo nên những cung bậc cảm xúc khác nhau của mỗi người với những nỗi niềm riêng biệt.

“Hòn đá lăn trên đồi, hòn đá rớt xuống cành mai...” Nghĩ đến đá, người ta thường gán cho nó ý niệm về sự bất động và vô tri. Có lẽ đó chỉ là vẻ ngoài. Vì mỗi sự vật trong mênh mông vũ trụ này đều có ý nghĩa riêng và linh hồn của nó. Khi phát hiện ra linh hồn của những vật tưởng như vô tri ấy, chúng ta sẽ cảm thấy bao điều kỳ diệu.

Có một người trong mỗi lần xa quê đều rất nhớ thương hương vị quê nhà qua từng món ăn đậm đà, dân dã. Nỗi nhớ nhiều tới mức mà mỗi khi có dịp trở về, cô chỉ muốn chạy ngay về nhà để được ăn những món ăn quen thuộc đó. Những món mà khi ở xứ người, cô chỉ biết hít hà nhung nhớ.

Cậu em gửi cho tôi hình mẹ già đang xay bột, khiến cả một trời thương nhớ ùa về. Tôi nhớ mẹ. Mẹ tôi làm bánh mùng ba tháng ba.

Chuyện ở làng quê có nhiều cái lạ với một nhà văn già sống ở thành phố. Nhiều phong tục, tập quán được gìn giữ hàng bao đời nay mà các nhà văn hóa thường gọi là bản sắc dân tộc. Nó đáng quý và gắn bó đời sống cộng đồng thành một khối gọi là làng.

Bồng bềnh trăng. Bồng bềnh gió. Bồng bềnh mây. Tôi men theo trăng. Men theo gió. Men theo mây. Men theo tháp cổ về với một vùng ký ức xa xôi. Chiều nay, mời bạn cùng Hường và Chu Minh về thăm Tháp Đôi của Quy Nhơn- Bình Định và hồi tưởng một thời vương quốc Champa.

Có một cô gái liên tưởng những sóng gió cuộc đời chẳng khác nào cơn mưa giông bất thần trên biển, rất cần một chiếc neo để giữ lòng mình trở về với bình yên. Và cô ấy kể cho Hường một câu chuyện mà chính cô ấy đã trải qua. Chiều nay để Hường kể bạn nghe những dòng tự sự của Kim Loan.

Giật mình tỉnh giấc giữa canh khuya, có tiếng con chim cuốc văng vẳng dội vào không gian vắng lặng, lọt qua thính giác xâm chiếm tâm hồn tôi. Thanh âm da diết ấy khuấy động khiến trong tôi khắc khoải bao nỗi niềm mà không sao nối tiếp giấc mơ còn dang dở.

Hẳn ai cũng mong muốn có được một tình yêu nồng cháy, khắc cốt ghi tâm. Tình yêu đó sẽ tràn đầy những lãng mạn của buổi đầu gặp gỡ, đong đầy những dấu yêu qua từng tháng năm. Trong tình yêu đó ta yêu người, người yêu ta. Và người tri kỷ ấy sẽ bên ta mãi mãi không rời.

Nhà văn - nhà báo Trần Mai Hạnh vừa ra đi vào một buổi chiều đầu tháng tư khi vừa đặt chân đến Sài Gòn, trong chuyến trở về chiến trường xưa.

Đã từng có một thời điện thoại bàn là một điều gì đó rất xa xỉ và kỳ diệu. Ở cách xa nhau hàng ngàn kilomet vẫn nghe được tiếng nói của nhau. Không cần phải đợi hàng tháng trời mới nhận được một lá thư, mới biết được tin tức của người thân. Đấy là chưa kể không may có những lá thư còn bị vòng vèo thất lạc. Cỗ máy be bé, kỳ diệu đó đã đưa mọi người đến gần nhau hơn và xung quanh nó cũng có những câu chuyện khiến người ta cười ra nước mắt…

Có người mơ hoài về tự do nhưng lại tự khóa cánh cửa lồng giam hãm tâm hồn mình trong đó. Ngoài kia là mây gió. Ngoài kia cũng là vô vàn nỗi sợ. Chỉ đến khi trái tim nhỏ đủ can đảm mới có thể mạnh dạn mà bay đi. Bay khỏi chiếc lồng vô hình gông xích những bước chân. Bay về phía chân trời xa xăm đang chờ đợi. Ngoài kia là gió giông và cũng là muôn vầng mây ấm.

Vậy là tháng tư đã về. Vào một ngày tháng tư năm đó có một cô gái đến với Hà Nội, và cô xa Hà Nội cũng vào một ngày tháng tư. Người xa khuất, tháng năm như nước chảy qua cầu chỉ còn ký ức là ở lại. Hà Nội và tháng tư không biết tự bao giờ đã để lại trong trái tim cô một nỗi nhớ sâu đậm khó phai.

Tháng Ba đã đi tới những ngày cuối của tháng Ba. Chẳng hiểu vì sao sắp chia tay tháng Ba, lòng tôi cứ thấy xốn xang. Có phải vì tháng Ba ủ lửa trong lòng tôi rất nhiều niềm thương nỗi nhớ?

Bạn đã một lần đến Kon Tum? Nếu chưa, nói như lớp trẻ bây giờ, hãy nhấc ba lô lên và đi! Nếu đã một lần đến, thì thêm một lần nữa, một lần nữa... Sau mỗi chuyến đi trở về, sẽ có bao nhiêu là kỷ niệm, là nỗi nhớ, nỗi nhớ Kon Tum... Rồi một phút giây nào đó, ta phải thốt lên: Ôi, Kon Tum nỗi nhớ như rừng...

Có một người con gái miền Nam, biết tới món bánh giò của Hà Nội qua lời kể của ba. Cái dẻo bùi của bột gạo, cái beo béo đặc trưng của bánh giò, chỉ đơn giản vậy nhưng lại khiến người ta nhớ mãi. Và giờ cô ấy đã hiểu sao ngày xưa ba mình lại ưa món bánh giò đến vậy.

Người con gái, trong một chiều đứng lặng dưới gốc cây, cô bắt gặp những chùm hoa bưởi trắng như mây trời, như chiêm bao. Hương bưởi đưa cô về những mùa hoa thương nhớ.

Có một món ăn dân dã, chân chất nhưng lại đi cùng một người từ Bắc vào Nam. Nó mộc mạc mà đậm đà như tình quê, tình người. Đó là món lạc rang hay gọi theo người miền Nam là món đậu phộng rang.

Có những căn nhà dù không hoàn hảo, không hẳn là hình mẫu lý tưởng mà ta từng mong muốn. Nhưng chúng ta vẫn trân trọng, yêu thương và mong muốn trở về. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ bởi đó là nhà.

Có những chiều, tôi đứng ngắm mặt trời đỏ rực gác trên đám mây sẫm đen. Màu của nó khiến người ta liên tưởng đến thời điểm lửa cháy lớn nhất để rồi tàn lụi trong khoảnh khắc con người đang hân hoan vui sướng. Có người gọi đó là “màu của sự tàn lụi”. Nhưng tôi chưa bao giờ tin có sự tàn lụi nào đẹp như thế. Cho đến một ngày, tôi chợt nhận ra những bí ẩn rực rỡ của sự lụi tàn.

Không hồng dịu như đào phai hay mộc mạc như tam giác mạch, không rực rỡ như đỗ quyên cũng không vàng tươi như dã quỳ phố núi. Có một loài hoa nở trắng núi trắng rừng mỗi độ tháng Ba về đó là hoa ban. Ban trắng là linh hồn của Tây Bắc. Hoa ban đã đi vào đời sống văn hóa - tâm linh bao đời nay của người dân nơi đây, nhất là cộng đồng người Thái.

Có một loài cây mọc hoang nơi góc vườn, chẳng ai chăm sóc mà lá cứ xanh mướt, nảy nở sinh sôi. Đó là cây nhọ nồi, thân màu tím, nhỏ nhắn, điểm những bông hoa trắng xinh xinh…

Không ai có thể tránh khỏi áp lực phải thành công. Áp lực có thể mang lại cho chúng ta động lực để tiến lên, động lực để tiếp tục khi chúng ta cảm thấy muốn bỏ cuộc. Nhưng khi áp lực thành công trở thành một gánh nặng quá mức và không có giới hạn thì đó không còn là động lực, nó khiến chúng ta tự đánh mất đi rất nhiều thứ… Dưới đây là chia sẻ của một bạn trẻ đã từng suy sụp vì những áp lực quá mức và cách bạn ấy vượt qua nó.

Tôi có một chú chó cưng tên là Khì Khà. Con chó vện siêng năng, hiền lành, biết thương yêu và nghe lời tôi. Nó thường theo tôi đi khắp mọi nơi không rời. Có lần tôi rời quê vào Sài Gòn lập nghiệp, nghe tin mẹ báo bị mất con Khì Khà khiến tôi đau lòng khóc dữ. Khi lần đầu tiên được nghỉ phép về quê, như một phép màu tôi gặp được chú chó cưng của mình.

Ai cũng mong muốn có được một tình yêu đẹp, một gia đình hạnh phúc, một người tri kỷ bên mình. Và tình yêu sâu đậm của cha mẹ dành cho nhau sẽ mang tới cho con cái một động lực và niềm tin mạnh mẽ vào cuộc sống.