Người trò chuyện với sơn ta
Trong bối cảnh nhiều làng nghề mỹ nghệ sử dụng sơn công nghiệp để chế tác thì có một người nghệ nhân vẫn kiên nhẫn “trò chuyện” với sơn ta để tạo ra những tác phẩm độc đáo và riêng biệt.
Chúng tôi đến nhà nghệ nhân sơn mài Vũ Huy Mến (xã Duyên Thái, Thường Tín, Hà Nội) vào một buổi sáng sớm mùa hè. Ông đón chúng tôi bằng nụ cười thân thiện và đôi bàn tay phủ lớp bột màu đen.
Ông nói ngay với chúng tôi “Các bạn về đây là chuẩn rồi, làng Hạ Thái chỉ còn có mấy nhà làm sơn mài theo kiểu truyền thống thôi”. Tôi cũng cảm thấy kì lạ khi ông nhấn mạnh vào “theo kiểu truyền thống”, tôi đã hỏi luôn ông về tranh sơn mài theo kiểu truyền thống là gì.
“Nếu nói về sơn mài truyền thống thì thứ đầu tiên mà ta phải nói đó chính là nguyên liệu để tạo ra tranh sơn mài truyền thống. Đó là sơn ta. Sơn ta thì đắt, lâu khô và hơi sơn có thể làm một số người bị ngứa, nổi mẩn”. Ông Mến giải thích.
“Sơn ta”, cụm từ này lần đầu tiên tôi nghe thấy, với một người trẻ thuộc thế hệ GenZ và đã sống ở nước ngoài từ năm 15 tuổi như tôi.
“Sơn ta thì nó rất là quý, phải khai thác ở trên đồi rừng Phú Thọ. Sơn ta chỉ có hai màu là màu đen hay các cụ còn gọi là màu then và màu cánh gián. Còn nếu muốn tạo thêm màu khác thì phải trộn với bột màu. Cái thứ sơn ta này có một độ bóng tự thân nghĩa là tự nhiên nó bóng lên ấy, nó không bị bóng loáng như sơn công nghiệp. Mà cái sơn ta này cũng hay lắm nhé, làm sơn mài bằng cái sơn này là phải biết cách thì mới dùng được”. Chắc ông thấy tôi cũng có vẻ lơ mơ về những gì ông vừa nói, ông đưa đoàn chúng tôi vào trong nhà xưởng nơi ông làm nên những bức tranh sơn mài. Ông lấy ra cho tôi xem một thứ chất lỏng sền sệt trộn với dầu rồi ông cười nói: “Đây sơn ta đây, khỏi thắc mắc nhé”.
Tôi đưa tay ra định trộn thử thì ông bảo: “Lúc nãy tôi bảo rồi đấy, cái hơi sơn này mà người không quen làm thì bị ngứa. Cái thứ sơn này nhìn vậy thôi, sử dụng nó cũng phức tạp lắm đấy vì phải canh ngày tùy theo thời tiết phải chọn ngày nào không hanh khô mà làm. Sau đó đưa vào buồng ủ, buồng ủ phải tưới nước”.
“Sơn ta này thì nó khô trong ẩm, độ ẩm phải phù hợp thì sơn mới khô màu mới đẹp. Không biết làm thì có để cả tháng cũng không khô. Chũng không có công thức hay số liệu chính xác, chỉ dựa vào kinh nghiệm thôi. Nhỡ mà người thợ nào để sơn bắt hanh rồi thì chỉ có phá bỏ đi và làm lại. Ví dụ buổi sáng thời tiết nó tốt thì sơn sẽ khô nhanh, màu sắc lên sáng và đẹp. Còn nếu thời tiết nó xấu thì những người thợ sẽ đưa nó vào buồng ẩm để tạo nên độ ẩm tự nhiên thì sơn vẫn sẽ khô bình thường”. Ông Mến kiên nhẫn giải thích. Tôi nghĩ ông Mến chắc cũng phải giải thích rất nhiều lần cho những đoàn khách đến đây tìm hiểu về sơn mài.
“Làm tranh sơn mài này thì nó có 12 nước sơn tất cả. Chọn gỗ xong tời bọc vải rồi bó, hom, sau đó là lót, kẹt, thí, vóc. Sau mỗi bước như thế thì lại phải đưa tranh vào buồng ủ, ủ xong rồi lại sơn, sơn xong lại phải mài”.
Thấy chúng tôi có vẻ bối rối trước một loạt những từ ngữ chuyên môn, ông Mến chậm lại giải thích.
“Sơn bó là dùng sơn ta trộn với mùn cưa, đất phủ sa sông Hồng và rồi sơn nó lên. Hom thì nó cũng giống với bó nhưng nó không có mùn cưa để tạo thêm độ dày và độ nhẵn cho sản phẩm.”
“Tổng thời gian để hoàn thành một bức tranh sơn mài thì còn phụ thuộc vào kích thước, chi tiết bức tranh, và đặc biệt là thời tiết. Mỗi một nước sơn thì phải để qua 24 tiếng đồng hồ mới có thể làm tiếp và sau khi hoàn thành vóc sẽ đưa vào trang trí. Trung bình cần 60 ngày để hoàn thành một bức tranh đạt tiêu chuẩn, hoàn chỉnh và đúng kĩ thuật”.
Giờ thì tôi hiểu vì sao ông Mến đón chúng tôi bằng đôi bàn tay phủ lớp màu the rồi. Đôi bàn tay ông chẳng khi nào rời sơn ta, đất sét, bột màu.
Nghe ông Mến nói về sơn ta, tôi lại có thắc mắc về những nguyên liệu khác, liệu chỉ có sơn ta là quan trọng hay sao?
“Trong làm tranh sơn mài thì quan trong nhất là sơn và gỗ, vải thì cũng phải chọn loại vải không có ni - lông, đất thì có thể chọn đất sét hoặc đất phù sa sông Hồng. Còn về bột màu thì tôi phải nhờ gửi bên Nhật về đấy, loại này đắt nhưng màu lên sáng và đẹp”.
Một vài tác phẩm tranh sơn mài của Nghệ nhân Vũ Huy Mến:
Nói chuyện một lúc thì tôi cũng nhận ra năm nay ông Mến đã 74 tuổi, tôi hỏi ông nghĩ gì về đến tương lai sơn mài của làng Hạ Thái cũng như thế hệ tiếp nối. Ông rót chén trà rồi trầm ngâm:
“Riêng nhà tôi thì con gái tôi cũng theo nghề này rồi, cũng là nghệ nhân sơn mài đấy. Nghề sơn mài truyền thống này thì kể ra nó cũng khó vì các nguyên liệu, tay nghề đều đòi hỏi cao. Trong khi có những bức tranh làm xong mười mấy, hai chục năm mới bán được. Nhưng tôi tin rằng nghề sơn mài truyền thống này nó sẽ vẫn còn mãi vì đó là nét đẹp văn hóa mỹ thuật của Việt Nam rồi”. Ông Mến khẽ mỉm cười.
Làng nghề sơn mài Hạ Thái mang trong mình bề dày lịch sử hơn 300 năm, khởi nguồn từ nghề sơn đồ nét vào khoảng thế kỷ XVII. Tuy không được xem là nơi khai sinh nghề sơn Việt Nam, làng Hạ Thái lại nổi tiếng quy tụ nhiều nghệ nhân tài hoa được triều đình trọng dụng. Nổi tiếng với những sản phẩm sơn mài tinh xảo, lộng lẫy, phục vụ cho vua chúa và tầng lớp quý tộc, Hạ Thái được mệnh danh là làng nghề "dâng vua". Sinh ra và lớn lên ở Giảng Võ, Hà Nội nhưng ông Vũ Huy Mến lại bén duyên với nghề làm tranh sơn mài của xã Duyên Thái, huyện Thường Tín, Hà Tây (nay là Hà Nội). Tốt nghiệp trường Mỹ Nghệ Hà Tây năm 1966 chuyên ngành sơn mài truyền thống, ông Vũ Huy Mến được phong tặng danh hiệu Nghệ nhân Hà Nội năm 2015. |
Đón xem chương trình "Tuyệt kỹ dưới lớp sơn" trong loạt phim tài liệu "Nghệ nhân Hà Nội" phát sóng lúc 10h00 thứ Bảy, ngày 27/07/2024 trên kênh H1 - Đài PT-TH Hà Nội; xem lại trên website hanoionline.vn, ứng dụng Hanoi On, YouTube HTV - Đài Hà Nội.
Tú Anh - Minh Tú
TIN LIÊN QUAN
Ý KIẾN
Xuất phát từ tình yêu với những họa tiết cổ truyền và ký ức về những chiếc áo bông thời thơ ấu, nhà thiết kế Trịnh Bích Thuỷ đã đem câu chuyện của mình vào các thiết kế áo bông mang âm hưởng đương đại.
Sáng 11/12, Sở Văn hoá - Thể thao Hà Nội, Ban Tuyên giáo Thành ủy, Cục Văn hóa cơ sở, Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch phối hợp tổ chức buổi tọa đàm “Triển khai các giải pháp thực hiện tuyên truyền về hệ giá trị văn hóa, hệ giá trị gia đình và xây dựng tiêu chí người Hà Nội thanh lịch, văn minh”.
Sinh ra và lớn lên ở làng rối nước truyền thống hơn 300 năm - làng Đào Thục (xã Thụy Lâm, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội, đắm chìm trong không gian nghệ thuật này khiến nghệ nhân Nguyễn Văn Phi có duyên với những con rối. Hiện ông là người chế tác rối nước thủ công duy nhất của phường múa rối nước này.
Gìn giữ các loại hình nghệ thuật truyền thống như tuồng, chèo, cải lương, dân ca kịch... trong đời sống đương đại là trăn trở chung của những người làm nghề. Đáng mừng là giờ đây, các loại hình nghệ thuật truyền thống đã có lớp nghệ sĩ mới tài năng, kiên định với sứ mệnh gìn giữ tinh hoa dân tộc, trong đó có NSƯT Lộc Huyền, Trưởng đoàn nghệ thuật thể nghiệm - Nhà hát Tuồng Việt Nam.
Là một trong những nhà thiết kế theo đuổi con đường nhung, lụa thêu tay, nhà thiết kế Nguyễn Thơ Thơ đã dành nhiều tâm huyết để đưa chất liệu nhung, lụa Việt Nam lên một nấc thang mới. Hành trình ghi dấu phong cách riêng của mình trong làng thời trang Việt của cô gái trẻ là cả một sự nỗ lực để hồi sinh, đưa những sản phẩm nhung lụa thêu tay truyền thống đến gần với đời sống đương đại.
Cùng sử dụng chất liệu sợi tơ tằm giống như lụa nhưng "the" hay "sa" dường như đã trở nên khá xa lạ trong đời sống ngày nay. Với khát khao gìn giữ hơi thở của the lụa từng vang danh gắn với mảnh đất quê hương mình, nghệ nhân Lê Đăng Toản (La Khê, Hà Đông) đã miệt mài canh cửi trong suốt gần 20 năm, dù hành trình đó có không ít gian nan.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống bốn đời làm gốm sứ, chị Vũ Như Quỳnh, Giám đốc Công ty TNHH gốm sứ Vạn An Lộc (xã Bát Tràng, huyện Gia Lâm, Hà Nội) đã có 9 năm bươn chải với nghề. Thời gian 9 năm không dài đối với một nghệ nhân, vậy nhưng chị Vũ Như Quỳnh đã xây dựng được một vị thế vững chắc cho thương hiệu gốm sứ Vạn An Lộc trên thị trường.
Hà Nội với vẻ đẹp cổ kính và những phố phường rộn rã nhịp sống, từ lâu đã là nguồn cảm hứng cho nhiều nghệ sĩ. Trong không gian tĩnh lặng của những bức tranh, Thủ đô hiện lên dịu dàng và thơ mộng.
Trong môi trường học đường, các thầy, cô giáo Tổng phụ trách Đội không chỉ là một giáo viên mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc dìu dắt các thế hệ đàn em thân yêu, góp phần hình thành nhân cách và những giá trị tốt đẹp cho thế hệ măng non đất nước, giúp các em rèn luyện, phấn đấu để trở thành con ngoan, trò giỏi, đội viên tốt, cháu ngoan Bác Hồ.
Cùng với áo dài và nón lá, guốc mộc từ thời xa xưa đã tạo nên một vẻ đẹp rất Việt. Theo thời gian, guốc mốc dần bị lãng quên. Thế nhưng nhà thiết kế Hoàng Huệ đã đưa guốc mộc từ ký ức trở về cuộc sống ngày nay, với những họa tiết hiện đại, có tính ứng dụng cao.
Sự quyến rũ của Hồ Gươm trong từng khoảnh khắc đã trở thành cảm hứng cho biết bao nghệ sĩ. Trong số đó có nhà báo Hà Hồng, nguyên Trưởng ban Khoa Giáo của Báo Nhân dân, đồng thời là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Nhiếp ảnh Báo Nhân dân, một người con Hà Tĩnh nhưng sinh ra và lớn lên tại Hà Nội.
"Xuống phố 4" - triển lãm tiếp theo trong seri "Xuống phố" đã chính thức khai mạc, đánh dấu sự trở lại của họa sĩ Phạm Bình Chương.
Nhiều vị khách phương xa mới đến Hà Nội đôi ba lần có lẽ sẽ khó để nhận ra giữa không gian ồn ào, tấp nập của Hà Nội hiện đại ngày nay vẫn còn tồn tại những thú vui tao nhã của người Hà Thành. Một trong số đó là nghệ thuật tỉa hoa đu đủ chẻ cánh truyền thống của người Hà Nội.
Thủ đô ngàn năm văn hiến luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim của người dân Việt Nam, nhất là người dân Hà Nội. Mỗi người chọn cho mình một cách thể hiện khác nhau. Có những người họa sĩ đã dành cả đời mình để lan tỏa tình yêu Hà Nội.
Dưới bàn tay của những nghệ nhân "Vua dép lốp", đôi dép cao su Bác Hồ ngày nay đã có sức sống riêng, mang đậm bản sắc văn hóa đặc trưng của người Việt trong mắt bạn bè quốc tế. Thương hiệu "Vua dép lốp" được biết đến bởi nghệ nhân Phạm Quang Xuân, người đã gắn bó với công việc tái tạo đôi dép Bác Hồ hơn 60 năm qua.
Với tâm huyết gìn giữ giá trị truyền thống, nghệ nhân Vũ Văn Giỏi đã góp phần hồi sinh nghệ thuật thêu trang phục cung đình tưởng chừng đã mai một.
Giữa cuộc sống hiện đại, nghệ sĩ Mai Tuyết Hoa, người học trò xuất sắc của cố nghệ nhân hát xẩm Hà Thị Cầu, miệt mài gìn giữ nghệ thuật hát xẩm và đưa xẩm Hà Thành tới gần hơn với người Hà Nội.
Vậy là ngày 20/10 sắp về trong niềm hân hoan của những người phụ nữ Việt Nam; là ngày các bà, các mẹ, các cô, các chị, các em được tôn vinh, được dành tặng những bó hoa tươi thắm cùng những lời chúc tốt đẹp nhất.
Hà Nội có rất nhiều làng quê có nghề trồng dâu, nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải. Trong đó làng nghề Phùng Xá, xã Phùng Xá, huyện Mỹ Đức từng được mệnh danh là "thủ phủ dâu tằm".
Ông Phạm Quang Nghị, nguyên Bí thư Thành ủy Hà Nội, đã luôn thể hiện rõ vai trò hạt nhân lãnh đạo, xây dựng tinh thần đoàn kết, thống nhất trong toàn Ðảng bộ và hệ thống chính trị thành phố. Với trách nhiệm và tình yêu dành cho Hà Nội, ông đã góp phần định hình một nền tảng mới cho Hà Nội trở thành điểm tựa, thành động lực phát triển mới để đất rồng bay hội nhập cùng thời đại.
Nhiều khách hàng kỹ tính tìm đến nghệ nhân Nguyễn Thanh Nhàn (Phú Túc, Phú Xuyên, Hà Nội) đặt làm những đôi giày thiết kế độc bản, đặc sắc, "may đo" riêng phù hợp đặc điểm của từng đôi chân.
Trong không khí của ngày 10/10, tại Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô, Đại tá, nhà giáo Nguyễn Thụ sống trong ký ức hào hùng của 70 năm trước.
Hà Nội, thành phố ngàn năm văn hiến, luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho những tâm hồn yêu cái đẹp. Và nhà văn Hoàng Quốc Hải chính là một trong những người con đã dành trọn cả cuộc đời mình để ca ngợi vẻ đẹp của mảnh đất này.
Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954) là một sự kiện lịch sử quan trọng, khẳng định thắng lợi trọn vẹn của quân và dân ta trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược. Gần một tuần trước ngày giải phóng, gần 400 thanh niên đã vào Thủ đô để thực hiện nhiệm vụ tiền trạm nhằm tuyên truyền và vận động, giúp nhân dân hiểu rõ hơn về các chính sách của Đảng và Nhà nước.
Một ngày đầu tháng 10 năm 1954, dân phố cổ xôn xao khi biết tin quân Pháp sẽ rút khỏi Hà Nội. Trong căn nhà ba tầng ở số 80 phố Hàng Đào, cậu bé Lê Bảo Tháp nhấp nhổm, háo hức chờ đón các chú bộ đội tiến về giải phóng Thủ đô.
Người dân Hà Nội có nhiều cách bày tỏ tình yêu với Thủ đô. Nhiều người tự hào về lịch sử lâu đời, văn hóa phong phú, những di sản kiến trúc độc đáo; một số người thường nhắc đến những nét đặc trưng như phố cổ, Hồ Gươm hay những món ăn đặc sản như phở, bún chả...
Chào đón đoàn quân trở về giải phóng Thủ đô ngày 10/10/1954, ngoài cờ hoa, biểu ngữ rợp trời, phố phường Hà Nội thêm vẻ uy nghi bởi những chiếc cổng chào được dân chúng dựng lên ở nhiều cửa ngõ, phố phường Hà Nội. Người đời sau sẽ khó hình dung về những “khải hoàn môn” ngày ấy nếu không có một tay máy trẻ tuổi say mê chụp ảnh cổng chào: Trịnh Đình Tiến.
Hình ảnh người nhạc sĩ mặc comple màu trắng, đánh đàn guitar, hát trong rừng người giữa rợp cờ hoa hân hoan đón chào đoàn quân chiến thắng trở về giải phóng Thủ đô ngày 10/10/1954 đã được ghi lại thành khoảnh khắc của lịch sử. Người đàn ông đó - cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Quỳ, sau này được coi là “ông vua Sonate của Việt Nam”.
Khi mà ai bây giờ cũng thành nhiếp ảnh gia với chiếc điện thoại, giữa lòng Thủ đô Hà Nội còn đó một gia đình bốn đời làm nghề sửa máy ảnh cũ. Người ta gọi đó là một nghề cổ.
Khi nhắc đến đô thị hiện đại, chúng ta thường hình dung ra sự hối hả, nhịp sống tất bật. Nhưng đằng sau những tòa nhà cao tầng, sau từng con phố vẫn tồn tại những giá trị rất đẹp đó là tình đồng bào, tinh thần tương thân tương ái. Không chỉ là sự sẻ chia về vật chất, mà đó còn là sự đồng lòng trong từng hành động, từng cử chỉ giúp đỡ lẫn nhau chung tay vượt qua thử thách.
Việc tạo tác cho những chiếc đồng hồ tinh xảo không chỉ là công việc, mà còn là sự kết hợp giữa nghệ thuật và sự đam mê và mỗi chiếc đồng hồ đều mang theo dấu ấn cá nhân và tâm huyết của người thợ chạm khắc.
Nghệ nhân Lê Bá Chung (Kiêu Kỵ, Gia Lâm, Hà Nội) là một trong những người vực dậy làng nghề quỳ vàng duy nhất của cả nước, khôi phục nghề sơn son dát vàng sau hơn 50 năm bị mai một.
Bộ đôi tác phẩm “Thanh âm Hà Nội” và “Cô đơn giữa Hà Nội”, được phát hành ngày 26/9 trên nền tảng số của các kênh âm nhạc, là món quà âm nhạc chào mừng kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô của nhạc sĩ Nguyễn Thành Trung.
Ngày nay, dù người đọc đã có nhiều sự lựa chọn hơn trong cách đọc báo, dù số lượng báo in hàng ngày giảm đi so với trước đây thì một bộ phận người Hà Nội vẫn giữ thói quen đọc báo giấy hàng ngày.
Từ những mảnh vải vụn được sưu tầm về, cùng với sự sáng tạo, bàn tay khéo léo của nữ họa sĩ Thanh Thục, những tác phẩm nghệ thuật đầy sức sống đã ra đời.
Ngày nay, khi mà chiếc áo, chiếc quần có khi chỉ mặc qua một lần chụp ảnh đã thành cũ, thì chuyện vá lại những vết rách trên quần áo là điều hiếm thấy. Thế mà giữa Hà Nội vẫn có một người phụ nữ hàng ngày tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ vá lại những chiếc áo, quần rách.
Mâm cỗ Trung thu chẳng khi nào thiếu được bánh nướng, bánh dẻo. Nhưng ít ai biết rằng, ẩn sau vẻ đẹp tròn đầy của chiếc bánh là cả một quá trình sáng tạo tỉ mỉ, đòi hỏi sự khéo léo của những nghệ nhân làm khuôn bánh.
Với niềm đam mê gắn bó với nghề truyền thống, giữa phố cổ Hà Nội, có một gia đình vẫn duy trì nghề làm mặt nạ giấy bồi từ nhiều năm nay.
Tại làng Thuỵ Ứng (Hòa Bình, Thường Tín, Hà Nội), những chiếc sừng khi qua bàn tay khéo léo của nghệ nhân Lê Thị Thuận, đều trở thành những món đồ tinh xảo, đẹp mắt.
Sinh ra trong làng nghề điêu khắc gỗ Ngọc Than (Quốc Oai, Hà Nội), lại có năng khiếu mỹ thuật, nghệ nhân tranh điêu khắc gỗ Bùi Trọng Lăng đã tạo nên những tác phẩm độc đáo mang hồn cốt Việt.
Các thành viên đến từ mọi lứa tuổi, ngành nghề, giới tính hay nhóm cộng đồng trong xã hội đều được kết nối với nhau bằng tình yêu âm nhạc, thông qua dự án âm nhạc cộng đồng Hợp xướng đa dạng.
Miệt mài trong suốt 3 năm mới có được tác phẩm ưng ý đầu tiên, nghệ nhân Đỗ Văn Cường đã tạo tác nên những sản phẩm mộc mỹ nghệ đặc sắc mang dấu ấn cá nhân.
Niềm đam mê với các ý tưởng sáng tạo là nguồn cảm hứng để chị Minh Phương cho ra đời các sản phẩm túi xách độc đáo, thân thiện với môi trường, tôn vinh nghề thủ công của Hà Nội mang thương hiệu riêng của mình.
Nghệ nhân Đào Anh Tuấn kế thừa tài năng của cha mình, nghệ nhân ưu tú Đào Văn Soạn, người làm đàn nổi tiếng ở làng nghề làm nhạc cụ dân tộc truyền thống Đào Xá.
Theo đuổi kỹ thuật đắp vẽ thủ công, sử dụng các nguyên vật liệu truyền thống để khảm phù điêu trên các công trình tâm linh, nghệ nhân Nguyễn Đức Thủy đã có hơn 30 năm gìn giữ nghề “nề ngõa” - một nghề truyền thống với cái tên có lẽ không mấy người từng nghe.
Trong cuộc sống bận rộn và hối hả của Hà Nội, tôi thường có thói quen tìm đến những ngôi chùa, ngôi đình cổ, nơi thời gian dường như ngưng đọng lại. Trong hành trình tìm kiếm, tôi đã gặp gỡ và trò chuyện với nghệ nhân Nguyễn Đức Thủy (xã Thanh Cao, huyện Thanh Oai, Hà Nội).
0