Những vườn hoa di động trên phố

Với tôi, đó thực sự là những vườn hoa di động trên phố, là một nét rất Hà Nội của người Hà Nội. Và đôi lúc tôi tự hỏi nếu thành phố này vắng đi những vườn hoa đó thì không biết sẽ như thế nào?

Thành phố 12 mùa hoa

Cách đây lâu lâu, cứ sáng sớm là thấy những cô gái gánh hoa từ ngoại ô vào phố. Họ đi từ sáng sớm, sớm đến nỗi đường phố hầu như chưa có ai thức dậy.

Ngày ấy đi tàu điện từ Bờ Hồ lên Bưởi giá vé chỉ 1 hào, tức là đã ra tới ngoại ô. Ngày ấy làng hoa Ngọc Hà vẫn còn và người làng mang hoa tự trồng vào bán dạo trong phố. Nhưng tôi vẫn thích gọi tất cả những người gánh hoa vào phố bán dạo là “người mạn Bưởi”. Gọi như thế cho thêm phần xa xôi, thêm phần cảm phục những con người cần mẫn mang hoa điểm trang cho phố phường Hà Nội.

“Hà Nội - gánh hàng hoa”, câu nói này đã thành dấu ấn với người dân Thủ đô. Vào buổi sáng, người Hà Nội phố chỉ cần mở cửa bước ra đường là đã có thể gọi một gánh hàng hoa nào đó vừa đi ngang qua để chọn mua.

Hà Nội “mười hai mùa hoa” nên vì thế chẳng ngày nào, chẳng tháng nào thiếu vắng được những gánh hàng hoa trên phố. Những cô bán hoa chậm rãi và cần mẫn, họ đi khắp các con phố, lúc mỏi chân thì dừng lại, đặt quang gánh xuống, rồi dùng ngay đòn gánh làm ghế ngồi, tay phe phẩy nón lá xua đi những giọt mồ hôi trên trán.

Gánh hoa đi bán rong tuy mệt mà vui, vì những bông hoa đẹp nhất đã được mua về, được cắm trong bình. Vào ngày rằm hay mùng 1 thì hoa còn được đặt trên ban thờ.

Người Hà Nội yêu hoa và rất quý hoa. Những bông hoa từ gánh hàng bán rong trở nên rực rỡ, thanh tao, bình yên tỏa hương làm căn nhà vốn chật chội cũng trở nên nền nã và đáng yêu.

Nhưng giờ thì những “người từ mạn Bưởi” ấy đã không còn quẩy gánh hoa đi bộ nữa, thay vào đó là những chiếc xe đạp. Và bây giờ cũng không khó khăn gì khi bắt gặp những chiếc xe đạp “gánh” hoa vào phố. Nếu trước kia chỉ có những gánh hoa đi vào buổi sáng thì nay buổi chiều vẫn thấy.

Người Hà Nội hình như có nhu cầu mua hoa bất cứ giờ giấc nào. Người Hà Nội, nhất là các cô thiếu nữ và cả các chị, các bà, đều thích được mua hoa, được tay cầm bó hoa hay đứng bên gánh hoa để chụp ảnh.

Mốt “check in” cùng hoa với phông nền là đường phố, là những danh thắng hay chỉ là một bức tường cũ kỹ đã trở nên phổ biến. Những buổi chiều, nhất là chiều những ngày nắng đẹp, những ngày nghỉ, những ngày gió mát, thì người “check in” bên hoa càng nhiều. Họ “check in” bất kể giờ nào, miễn là thấy thích, miễn là thấy hoa đẹp.

Những chiếc xe đạp “gánh” trên lưng bó hoa rực rỡ đang độ khoe sắc khiến nhiều người mê mẩn. Vậy là hình ảnh những chiếc xe hàng rong “gánh” trên mình đủ loại hoa đã dần trở nên quen thuộc. Vậy là mùa nào hoa ấy, những chiếc xe đạp chở đầy hoa làm đẹp thêm cho phố phường Hà Nội và mang lại nét đẹp riêng của Hà Nội.

Hương sắc phố phường

Vẫn như ngày xưa, những người bán hoa luôn dậy từ sớm. Họ đạp xe vào phố, tới những địa điểm cụ thể thì dừng lại. Những người mua quen khi đi ngang qua cũng dừng xe để chọn cho mình một bó hoa đầu mùa.

Bây giờ bắt đầu vào mùa sen, những bông sen như búp tay chúm chím nhìn yêu vô cùng. Hoa sen dường như làm con phố vốn ồn ào chợt dịu đi, chợt đâu đây ngan ngát mùi hương mộc mạc mà thanh khiết.

Những “người từ mạn Bưởi” vào tới phố thì xuống xe dắt bộ, đó là cách để người mua hoa có đủ thời gian bước từ nhà ra gọi mua hoa. Cũng có khi cô bán hoa thong thả đạp xe đi. Cô đi kiểu nhẩn nha, có ai gọi mua thì dừng lại đon đả mời chào, rồi cẩn thận bó hoa gọn gàng bằng giấy báo.

Với tôi, những chiếc xe đạp chở hoa trên phố như một vườn hoa di động. Đường phố đẹp thêm, đường phố tỏa hương. Tôi muốn nhắm mắt để hít hà hương hoa mà chiếc xe đạp chở hoa vừa đi ngang qua, cảm tưởng như bị hút vào sự trang trí tinh tế do người bán hoa đã khéo sắp xếp. Sự sắp xếp đó cũng rất thuận tiện cho việc khách chọn lựa, thuận tiện cho người bán lấy hoa trao cho khách.

Có những chiếc xe đạp còn được chủ nhân của nó sơn thêm màu sắc tươi sáng, khi được phối với những bông hoa thì càng trở nên bắt mắt. Sự sắp xếp khéo léo và tỉ mỉ ấy khiến chiếc xe trở thành một điểm nhấn nổi bật trên phố, thu hút sự chú ý của người đi đường.

Giới trẻ hiện nay rất yêu thích những chiếc xe bán hoa rong vì nó tạo ra sự gần gũi và thu hút. Họ có thể dễ dàng tìm thấy một chiếc xe hoa trên đường, việc mua hoa trở nên tiện lợi hơn. Dẫu nhiều đổi thay thì Hà Nội vẫn là mảnh đất của những hồn hoa, của thú chơi hoa. Với riêng tôi thì đó là sự kết hợp mang đến không chỉ một hình ảnh tươi mới trên đường phố mà còn tạo ra không gian màu sắc, tràn đầy niềm vui và sự lãng mạn.

Nhà văn Nguyễn Trọng Văn

Từ khóa:
User
Ý KIẾN

Có một cô gái dẫu chưa một lần đặt chân đến nhưng luôn đem lòng yêu mùa thu Hà Nội. Nghe có phần vô lý nhưng cảm xúc là một điều gì đó lạ lắm, không thể nào giải thích bằng lý trí.

Hà Nội đã vào thu với bao lời ước hẹn. Từng sắc màu, từng hương vị trên mỗi góc phố, mỗi con đường khi Hà Nội vào thu lại khiến cho lòng người nao nao, ngơ ngẩn nhớ về những kỷ niệm yêu thương ngày xưa cũ.

Khu tập thể số 5 Đinh Lễ từ lâu đã là điểm đến thân thuộc của bao người yêu sách. Nằm trên tầng 2 của một khu tập thể ẩn sâu trong ngõ số 5 phố Đinh Lễ, ít ai biết nhà sách Mão lại là nơi khởi phát đầu tiên để hình thành phố sách Đinh Lễ như ngày nay.

Có một người trở lại Hà Nội vào một chiều mùa hạ. Người ngồi ngắm phố mà lòng lại nhớ về những năm tháng cũ.

Liệu có phải sự trưởng thành của mỗi người dân nơi đất Việt đều gắn bó với ít nhất một dòng sông? Trong trái tim của một người, luôn có một dòng sông chở nặng phù sa, chở theo cả bao ký ức đầy thương nhớ.

Nhắc đến Hà Nội, người ta thường nhớ về phố cổ với những mái ngói xô nghiêng, mang đậm dấu tích thời gian. Phố cổ được xem là cái nôi lưu giữ những gì cổ kính, hoài niệm một thời vẫn còn vẹn nguyên những nét trầm mặc theo dòng xoáy thời gian và chính điều này đã trở thành lý do thôi thúc nhiều lữ khách đến thăm nơi đây.

Hà Nội không phải nơi tôi sinh ra, không phải nơi tôi lớn lên, cũng không phải nơi tôi lập thân, gắn bó cuộc đời. Nhưng nếu ai đó hỏi tôi rằng, có yêu Hà Nội không, tôi sẽ không ngần ngại mà gật đầu.

Những khu tập thể cũ Trung Tự, A6 Giảng Võ, Kim Liên, Nguyễn Công Trứ, Nam Đồng... được xây dựng từ những năm 50-60 của thế kỷ trước là một phần thân thương của Hà Nội, là nơi lưu giữ ký ức của nhiều thế hệ người dân Hà thành.

Phố cổ Hà Nội, nơi mà từng chút rêu phong lặng lẽ nằm lại ở những ngách nhỏ nắng không rọi tới, nơi hàng ngày vẫn chật ních những người xe qua lại mà không lưu lại chút nào dấu chân của khách bộ hành...

Cái lạnh, cái rét, cái nóng và mưa lũ đó có lẽ tôi chẳng bao giờ quên được. Nó khó quên, vì nó cứa vào da thịt mình, nó táp vào mặt mình, tê tái. Nó cũng chính là những mốc thời gian trong cuộc đời để người ta nhớ về. Nhớ về một thời gác trọ ở Thủ đô.

Hạ về, cũng là lúc những búp sen rũ bùn đứng dậy khoe sắc thắm, tỏa hương thanh khiết. Trên khắp đất nước mình ở đâu cũng có sen. Nhưng là người Hà Nội, tôi luôn yêu và tự hào về sen Hồ Tây.

Cafe Thái, quán cafe ngót trăm tuổi của Hà Nội, nơi cafe được rang thủ công bằng củi, nơi từng cốc cafe thấm đượm mùi khói...

Đó là con phố được coi là đẹp nhất Thủ đô. Phố đẹp, cổ xưa mà lãng mạn. Phố đẹp, hiện đại mà hào hoa. Phố đẹp, ồn ã mà lắng đọng. Phố đẹp, hối hả mà trầm tư.

Ngày nay, phố Tạ Hiện được mệnh danh là “con phố không ngủ của Hà Nội”. Phố đã gắn liền với cuộc sống của người Hà Nội và níu chân du khách mỗi khi họ có dịp ghé qua khu phố cổ.

Ngồi ở ban công hướng mắt ra xung quanh, ngắm nhìn nhịp sống đều đặn từng ngày, lòng tôi vẫn nao nao nhớ một góc nhỏ yên bình.

Sáng hè thành phố, người đầy mồ hôi và bẹp dí xuống giường. Có người cố ngủ nướng cũng chẳng xong. Cái nóng hầm hập xuyên qua lớp tường dày, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể.

Nằm trong căn nhà nhỏ trên phố Lãn Ông, hiệu thuốc y học cổ truyền Nghi Hưng Long được ra đời từ năm 1900, đến nay đã trải qua nhiều thế hệ cha truyền con nối.

Đi giữa phố phường Hà Nội trong một chiều lá bay dày, nỗi nhớ ngày xưa chênh chao ùa về...

Với tôi, đó thực sự là những vườn hoa di động trên phố, là một nét rất Hà Nội của người Hà Nội. Và đôi lúc tôi tự hỏi nếu thành phố này vắng đi những vườn hoa đó thì không biết sẽ như thế nào?

Trong ký ức của một người xa Thủ đô, Hà Nội là những hàng cây xanh mát hai bên đường, những sạp báo, những bác xích lô ngồi đợi khách. Và nỗi nhớ Hà Nội đọng lại trong một ly trà ấm nóng, phảng phất khói bay trong một chiều hoàng hôn.

Đối với những người xa Hà Nội, hương hoa sữa của mùa thu là mùi hương của tình yêu, là ký ức yêu dấu mà họ sẽ mang theo suốt cuộc đời. Người đi xa nhớ da diết mùa thu Hà Nội, bởi mùa thu gọi họ sống chậm lại để yêu thương.

Có những bức ảnh lưu lại một khoảnh khắc khiến bạn bỗng thấy phố thật gần, thật thân thiết.

Cả ngàn năm người dân nước Việt lắng nghe tiếng gà trong đêm để biết nhịp thời gian, chia tiếng gà trong đêm thành những canh gà, để rồi dựa vào đó giữ thói quen thức sớm dậy khuya, bán buôn, đồng áng. Và ngay cả những mối tình thấm đẫm nước mắt, đẫm màu lãng mạn, cũng lấy canh gà làm thời khắc hò hẹn cùng nhau.

Gần 20 tên phố Hàng của Thăng Long - Hà Nội những trăm năm xưa đã biến mất trong biến thiên thời cuộc.

Đâu đó có những góc nhỏ mơ hồ thời gian, lâu lâu lại rộn lên câu chuyện cũ. Có thể là xa xôi với những người vội bước qua không kịp để ý. Nhưng vẫn là đau đáu trong những ai còn nặng lòng trước nhịp đổi thay phố phường.

Người Việt dù đi đâu cũng chỉ muốn trở về quê hương, nhất là khi đã có tuổi. Đến lúc nằm xuống vẫn khắc khoải nỗi nhớ quê, mong được trở về lòng đất quê, bởi dường như trên quê hương, ta mới là ta...

Bây giờ bố tôi tám mươi, đời sống dễ chịu hơn trước nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại không được vui, lại nghĩ cái điều "giá như" cho những năm cuối đời ông bà ở Hàng Mành.

Hà Nội có nhiều quán ăn mang đặc trưng ẩm thực của nhiều vùng miền. Chỉ cần bạn dạo qua những con phố có thể dễ dàng tìm thấy những món ăn nổi tiếng của mỗi địa phương.

Cơn mưa trút xuống như hờn dỗi, choàng lên mặt Hồ Gươm như tấm lụa mềm bao bọc không gian, khiến phố phường Hà Nội mang vẻ đẹp buồn nhưng quyến rũ.

Tôi cứ ngẫm nghĩ, vì sao hai tiếng Hồ Gươm và không gian của truyền thuyết về vị Hoàng Đế trả lại gươm thần khi đất nước sạch làu bóng giặc lại có sức hút lớn lao, linh thiêng và máu thịt đến vậy?

Phố ở đâu cũng có đôi điều cho ta nghe, để thấy một nỗi niềm, một day dứt, một quyến luyến nào đó từng hiện diện nơi này làm nên hồn phố.

Tôi hay lan man mơ ước Thủ đô, đất nước mình sẽ có thêm nhiều công viên quốc gia, có những cánh rừng nhỏ trong thành phố. Tôi mơ Hà Nội sẽ có thêm nhiều cây xanh, để được sống cùng thiên nhiên, để thiên nhiên chữa lành những phiền muộn, nhọc nhằn…

Trong gia đình, cha mẹ luôn là người giúp con cái hình thành nhân cách, truyền động lực sống và tính tự tin cho các con bằng chính những lời nói và việc làm của mình.

Có một người con gái miền Nam làm dâu miền Bắc. Sau nhiều năm, khi đã quen nếp sinh hoạt trong gia đình chồng, cô thầm cảm ơn cha mẹ chồng, những người đã giữ gìn nếp sống của người Hà Nội đến tận bây giờ, để những tính cách tốt đẹp ấy vẫn được truyền lại cho thế hệ sau.

Hà Nội, "thành phố ngàn hoa", nổi tiếng với vẻ đẹp của những đầm sen rộng lớn, nơi du khách có thể chìm đắm trong khung cảnh thơ mộng và lưu giữ những bức ảnh tuyệt đẹp. Dưới đây là 5 gợi ý về các đầm sen đẹp nhất Hà Nội mà bạn không nên bỏ lỡ:

Có một người con tha hương, trong một sớm mùa đông bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ kỷ niệm ấm áp tuổi thơ…. nhưng không tìm lại được dư vị của ngày xưa.

Nhà quê vẫn đón người như những miền bao dung. Và có thế nào thì đất đai vẫn mềm mại với những bàn chân xưa kia từng chạy nhảy trên mình nó.

Ai cũng có quê hương, đó là nơi nỗi nhớ trở về. Có một người con gái cứ mỗi lần nghe âm thanh, nhìn ngắm cảnh vật nào đó nơi phố phường ồn ã lại bỗng nhớ quê tha thiết.

Hà Nội toàn ký ức ngẩn ngơ, để vết loang như mùa đông gợi nhớ, để thu qua đông tới, để nồng nàn nỗi nhớ, Hà Nội ơi...

Một ngày, có người con gái nhớ Sơn Tây và hình ảnh "đôi mắt người Sơn Tây" năm xưa theo người lính lãng tử Quang Dũng vào trận chiến. Sơn Tây cứ mãi làm cô băn khoăn, muốn đặt chân tới đó để về một làng quê xa mà gần trong tim.

Người con gái miền Nam làm dâu Hà Nội, lần đầu về nhà chồng, cô được mẹ đãi món bún thang khiến cô nhớ mãi...

Gốm Bát Tràng yêu ở màu men tinh tế. Men lam, men trắng hay men rạn là một quá trình lao động nghệ thuật của người thợ tài hoa ghi dấu tại những sản phẩm tinh xảo. Những đôi tay hoen đất cát với màu men đã biến sản phẩm thủ công thành các tác phẩm nghệ thuật bắt nguồn từ dòng đất sét tưởng như tầm thường.

Chiều đông, có một người con gái nơi Hà Nội thấp thỏm lo cho cha mình. Ở quê xa ấy, cha sẽ một mình trong khu vườn, giữa căm căm gió bấc.

Trong ký ức của tôi nhớ mãi một khung cảnh giữa trời xanh biếc, đám đông người lớn trẻ con tập trung lại cùng đứng dưới tán cây đưa tay đón cánh ngọc kỳ lân rơi để mong sẽ có cuộc sống hạnh phúc và bình an.

Mỗi lần đến Hà Nội, có một cô gái dù không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nhưng vẫn luôn cảm thấy ấm áp, thân quen và gần gũi như về với chính quê hương mình.

Những cơn mưa bụi như giục giã hoa xoan bung tràn sắc tím. Sắc tím của hoa làm hồn tôi mê đắm. Tôi yêu hoa xoan hay tôi yêu màu tím mỏng nhẹ. Tôi yêu hoa xoan hay thương đời hoa ngắn ngủi.