Ánh đêm
Thỉnh thoảng, lại một lần tôi thức giấc giữa đêm. Có hôm chỉ vì buổi chiều vui với bạn bè mà quá chén vùi trong men rượu, đến khi men nhạt cổ họng khô khát, liền tỉnh hẳn. Có hôm trong mơ thấy người thân, bạn bè qua đời buồn mà khóc. Nước mắt đẫm cả gối, giật mình tỉnh dậy mới biết đấy là mơ. Cũng có hôm không hiểu do đâu giấc ngủ chỉ dừng đến đấy, quờ tay vặn radio, chỉ nghe lào xào tiếng sóng trời, ngoài đường vẫn im ắng, nhìn đồng hồ mới hai, ba giờ sáng.
Đã tỉnh giữa đêm là tôi không thể ngủ lại được nên lại thức nghĩ ngợi. Mà cũng không cần nghĩ, những chuyện ban ngày, những chuyện tận đẩu tận đâu lũ lượt dồn về. Nhiều chuyện tưởng đã quên, giờ sao rõ mồn một. Nhiều chuyện cố quên, cố khoả lấp giờ cứ hiện ra. Nhất là những đêm thừa gió, cành lá lật quật xáo xác trên mái, thêm một chút se lạnh khiến lòng thấy man mác, chuyện cũ mở ào cửa ùa về. Bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu sự kiện trong suốt quãng đời qua mà sao trong đêm chỉ hiện lên những hình ảnh, những câu chuyện liên quan đến bạn bè, người thân.
Câu chuyện thường không hiện lên toàn vẹn, chỉ một đoạn một khúc, mà toàn những khúc ấn tượng dễ cứa vào lòng nhất. Có chuyện khiến vui , nhưng có chuyện khiến lòng buồn, tôi muốn xoá lấp đi mà không tài nào xoá được. Hình như bóng đêm có một thứ quang lực siêu phàm nào đó, soi rọi hết thảy mọi suy nghĩ, kể cả trong những góc ẩn khuất, bày hết ra đúng sai rõ mồn một.
Đêm là ánh sáng của suy tư, của tiềm thức. Những khi ấy, tôi chỉ biết vội úp mặt vào gối, hét lên một tiếng không thành tiếng để tự trốn mình, tự quay lưng với hình ảnh mà mình mới gợi về. Mặc cảm có lỗi qua từng đêm thức giấc giữa chừng cứ sâu đậm, rõ nét thêm. Cả những câu chuyện vừa diễn ra trong ngày, vào đêm bừng thức lại tái hiện, sàng lọc qua ánh đêm để nhận ra mình với những cố chấp, hiếu thắng, tha hoá, so bì, nhỏ nhen, vặt vãnh. Đối diện với ánh đêm nhiều khi hoang mang đến ngợp thở vì luôn thấy mình sai. Nhưng mà, sau những lần bừng thức giữa đêm, nhắm mắt chờ quá khứ hiện về, lại thấy mình vẫn còn là mình, giữa bạn bè và người thân./.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
Có một người theo gia đình về sống ở Hà Nội khi vừa bước vào quảng đời niên thiếu nhiều mộng mơ. Chắc cũng vì đang ở độ tuổi ngây thơ, luôn nhìn mọi thứ bằng đôi mắt sáng trong nên cảm nhận về Hà Nội thân thương trong cô đẹp và dịu dàng vô cùng. Nhiều năm xa Thủ đô, chuyển vào miền Nam sinh sống, nhưng lòng cô vẫn không thôi hoài mong nhớ về...
0