Bạn gái chia tay khi tôi phá sản

Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại đó. Có người coi thất bại là một dấu chấm hết, nhưng cũng có người coi những thất bại của mình là một món quà tạo động lực thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Một người vừa bị thất bại trong sự nghiệp, tiếp đó, người yêu lại ra đi. Sự nghiệp đổ vỡ đã là một nỗi đau. Mất người yêu lại thêm một nỗi đau nữa. Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại. Có người coi thất bại là dấu chấm hết. Nhưng cũng có người coi mỗi thất bại của mình là một món quà, bởi chúng sẽ là động cơ thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Cuộc sống vốn không hề dễ dàng, luôn có những chướng ngại, thách thức dành cho tất cả mọi người. Và đời người chính là hành trình vượt qua những thử thách đó. Mỗi khó khăn, trở ngại mà ta vượt qua đều là sự trải nghiệm và sự trưởng thành. Martin Luther King từng nói: “Nếu bạn không thể bay thì hãy chạy, nếu bạn không thể chạy thì hãy đi bộ, nếu bạn không thể đi thì hãy bò, nhưng tất cả những gì bạn phải làm là tiến về phía trước”. Và hãy nhớ rằng, dù mất tất cả thì bạn vẫn còn có bản thân mình để tiếp tục tiến lên.

Thực ra, trong cuộc đời, không ai thành công mà chưa từng gặp phải thất bại. Mấu chốt là phải tìm được động lực để tiến lên. Nếu bạn nhìn quanh mình toàn những ngõ cụt đáng sợ, bạn chắc chắn thất bại, nhưng nếu bạn chấp nhận vòng ngược lại tìm lối rẽ khác, bạn sẽ bước sang một cung đường mới.

Ngoại cảnh xảy ra không thể biết trước và chắc chắn sẽ không bao giờ thực sự nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Điều gì không thể hủy hoại bạn sẽ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu một lúc nào đó, không may lâm vào hoàn cảnh mất tất cả, mong rằng chúng ta sẽ có đủ nghị lực để vượt qua và tiếp tục tiến về phía trước./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…