Bạn gái chia tay khi tôi phá sản

Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại đó. Có người coi thất bại là một dấu chấm hết, nhưng cũng có người coi những thất bại của mình là một món quà tạo động lực thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Một người vừa bị thất bại trong sự nghiệp, tiếp đó, người yêu lại ra đi. Sự nghiệp đổ vỡ đã là một nỗi đau. Mất người yêu lại thêm một nỗi đau nữa. Trong cuộc sống, ai cũng có thể gặp thất bại. Nhưng không phải ai cũng có can đảm đứng dậy sau thất bại. Có người coi thất bại là dấu chấm hết. Nhưng cũng có người coi mỗi thất bại của mình là một món quà, bởi chúng sẽ là động cơ thúc đẩy họ tạo nên đột phá.

Cuộc sống vốn không hề dễ dàng, luôn có những chướng ngại, thách thức dành cho tất cả mọi người. Và đời người chính là hành trình vượt qua những thử thách đó. Mỗi khó khăn, trở ngại mà ta vượt qua đều là sự trải nghiệm và sự trưởng thành. Martin Luther King từng nói: “Nếu bạn không thể bay thì hãy chạy, nếu bạn không thể chạy thì hãy đi bộ, nếu bạn không thể đi thì hãy bò, nhưng tất cả những gì bạn phải làm là tiến về phía trước”. Và hãy nhớ rằng, dù mất tất cả thì bạn vẫn còn có bản thân mình để tiếp tục tiến lên.

Thực ra, trong cuộc đời, không ai thành công mà chưa từng gặp phải thất bại. Mấu chốt là phải tìm được động lực để tiến lên. Nếu bạn nhìn quanh mình toàn những ngõ cụt đáng sợ, bạn chắc chắn thất bại, nhưng nếu bạn chấp nhận vòng ngược lại tìm lối rẽ khác, bạn sẽ bước sang một cung đường mới.

Ngoại cảnh xảy ra không thể biết trước và chắc chắn sẽ không bao giờ thực sự nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Điều gì không thể hủy hoại bạn sẽ khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu một lúc nào đó, không may lâm vào hoàn cảnh mất tất cả, mong rằng chúng ta sẽ có đủ nghị lực để vượt qua và tiếp tục tiến về phía trước./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?