Bằng lăng thương nhớ

Người ta bảo tạo hóa luôn công bằng, thiếu hụt điều này thì sẽ được bù đắp điều kia. Hàng bằng lăng ở hai bên đường mỗi ngày tôi qua lại đã minh chứng điều đó. Và cũng chẳng vì thiếu hương mà bằng lăng không làm cho hồn tôi xao xuyến. Những ngày này tôi ước có một cái máy ảnh thật xịn để có thể thu lại tất cả nét yêu kiều của bằng lăng. Mùa bằng lăng nở, tôi thường chạy xe trên những con phố rợp tím bằng lăng để nghe bao nhung nhớ ngập tràn. Và tôi nhớ anh.

Những chiều phai nắng, những con phố nhỏ có hàng bằng lăng lặng im đón đợi chúng tôi. Những câu chuyện vu vơ, cái nắm tay vội vã. Tất cả chỉ có thế mà sao mỗi mùa bằng lăng tới, nỗi nhớ và sự xót xa cứ ào ạt ùa về làm tim tôi lặng đi mấy nhịp. Anh đã đi thật xa. Con đường anh đi không có hoa bằng lăng nở tím. Con đường anh đi hoa bỉ ngạn nở đầy. Anh đi về phía không còn đau đớn vì bệnh tật mà chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Chẳng biết anh có còn nhớ đến tôi, nhớ con đường tím sắc bằng lăng xưa cũ không.

Hoa bằng lăng. Ảnh: Khánh Hòa

Thời gian cứ trôi. Tôi cũng dần phải quen với sự vắng mặt của anh. Nhưng mỗi mùa bằng lăng nở, tôi lại nhớ anh đến quặn thắt. Mỗi khi rảnh rỗi tôi lại tìm về dưới màu tím để mặc cho nỗi nhớ anh gặm nhấm tim mình. Tôi vẫn thầm gửi theo mỗi cánh hoa lời thương nhớ. Tôi biết chắc chắn anh vẫn đang đi theo tôi. Anh vẫn nghe tôi nói chuyện, vẫn nhặt giùm tôi cánh hoa vô tình lạc trên vai áo.

Tôi nhớ ban đầu tôi vốn không thích bằng lăng. Nhưng rồi từ khi quen anh, anh hay đưa tôi đi dưới hàng bằng lăng nở. Không biết tự khi nào tôi cũng yêu hoa bằng lăng. Loài hoa bình dị khiêm nhường lặng lẽ. Anh bảo anh yêu bằng lăng vì lẽ đó.

Một ngày chớm hạ, bằng lăng vừa xòe những cánh tím đầu tiên bung biêng trong nắng gió thì cũng là ngày anh lặng lẽ rời xa tôi. Tôi chỉ kịp hái về đặt vào tay anh bông bằng lăng nở sớm rồi đau đớn nhìn anh rời xa. Căn bệnh quái ác đã cướp anh đi khi tuổi đời còn quá trẻ, cái tuổi tràn đầy niềm vui sống và khát khao cống hiến. Anh nằm đó bình yên thanh thản. Tôi nén lòng lặng lẽ kết vòng hoa tím biếc tặng anh. Hoa theo anh đi về nơi xa thẳm và hồn tôi cũng chết lặng từ đó. Trái tim tôi thương tổn.

Ảnh minh họa: Khánh Hòa

Hôm nay tìm lại đường xưa với vết thương lòng còn âm ỉ nhưng tim tôi đã hồi sinh. Không phải tôi đã quên anh, càng không phải niềm thương trong tôi đã cạn. Một người bạn đã nói với tôi, nếu muốn người thanh thản ra đi thì nhất quyết ta phải sống vui vẻ và sống tốt hơn. Anh mãi là miền thương nhớ của thanh xuân đời tôi. Tôi cũng tin ở nơi xa đó anh vẫn đang mỉm cười và dõi theo tôi trên mỗi chặng đường đời.

Bằng lăng vẫn nồng nàn tím lối đi xưa. Hôm nay có một người quen cũ tìm về vừa đi vừa thầm thì điều gì đó. Vui cười mà mắt ướt long lanh. Trên nhánh bằng lăng vừa nở, gió vẫn hát mãi lời yêu thương tự thuở nào./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…