Bay khỏi cánh cửa lồng tự khóa
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ những dòng tự sự của Hòa Lương gửi về từ TP Hồ Chí Minh.
Từ bé tôi đã say mê ngắm nhìn những loài cỏ dại. Có loài lá thuôn dài mọc sát mặt đất. Có loài thân vươn cao lên mấy chục phân, đong đưa những lá nhỏ trong gió. Có loài lại trườn dài quấn vào nhau thành từng đám lớn. Chẳng biết có phải từ khi sáu tuổi đã dong trâu ra đồng không mà tôi luôn thích nằm vẩn vơ trên cỏ, thích nhìn xem đám cỏ dại ấy đang tồn tại ra sao. Dường như kiếp cỏ dại từng có lúc vận vào tôi. Tôi thấy mình như đứa trẻ bị định mệnh bỏ rơi. Tôi chìm đắm trong những tổn thương và cứ thế mang theo những oán hờn lẫn trái tim nhiều lần nổi loạn.
Cỏ dại mạnh mẽ có thể vẫn sống khỏe sau bão giông dù bầm dập nhưng đến cùng vẫn là loài cỏ dại. Mạnh mẽ không hẳn là bản chất mà còn là sự lựa chọn. Để được sống và được sống theo cách của riêng mình, với cá tính của riêng mình. Có lẽ cũng vì vậy nên tôi tự lập từ khi còn bé, làm được nhiều việc mà không cần ba mẹ bên cạnh giám sát và cũng giấu nhẹm đi rất nhiều lần bầm dập thương tích về cả thể xác lẫn tinh thần.
May mắn là những ngày tháng ấy đã qua. Tổn thương đi qua. Nỗi đau dịu lại. Tôi nghiệm ra được nhiều bài học cho cuộc đời mình để sống an nhiên, hạnh phúc hơn. Cũng phải lần nữa cảm ơn cuộc đời đã đưa tôi trở lại với con chữ sau một đường vòng cung ngót nghét chục năm với nhiều công việc khác nhau. Tôi về với viết, dần tìm được bình yên cho tâm hồn đầy xước xát của mình. Dù từ lâu đã là cỏ dại, là cánh chim sẻ nhỏ bay ngoài đồng rộng nhưng phải đến khi sống cùng con chữ tôi mới tìm được một chiếc tổ đủ ấm êm để nương náu sau những ngày dài miệt mài gom nhặt cho cuộc sống thường nhật. Tôi là cánh chim tự do, không từng nhốt mình trong chiếc lồng sợ hãi nhưng tôi cũng nhiều lần chùn chân lưỡng lự trước những khung trời chưa bao giờ bay tới. Cho đến khi tôi cảm nhận được lực căng ở đôi cánh của mình và biết nương theo hướng gió để điều chỉnh đường bay.
Tôi là thế nên cô bạn nói tôi là gà rừng cá biển nhiều phần hoang dại, chẳng giống cô như cá trong bể kính, như gà trong chuồng. Tôi biết không chỉ cô, nhiều người bạn khác nữa của tôi cũng vậy. Cuộc đời gói trong muôn vàn nỗi sợ. Ra đường sợ không may gặp tai nạn. Đi làm sợ bị người ta ganh ghét. Yêu đương sợ bị ruồng bỏ. Đến cả ăn uống cũng sợ bị ngộ độc. Và nếu có điều gì không làm họ sợ thì tôi chưa được biết. Họ có thể là người cẩn thận nhưng cẩn thận tới mức ám ảnh và tự khóa mình trong một chiếc lồng không nhìn được bằng mắt thường. Mọi lời khuyên như muối bỏ bể và người ta chẳng thể mãi nói về một vấn đề không bao giờ thay đổi. Thế nên đã lâu rồi tôi ít khuyên ai. Chỉ nghe và đôi khi để lại suy nghĩ của mình, bởi biết rằng họ sẽ đưa ra quyết định mà tự họ thấy là hợp lý.
Mấy hôm trước chị bạn kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống gần đây của chị, về sự tự do từ trong tâm trí mà chị cảm nhận được. Chị thấy bản thân đang sống hạnh phúc hơn khi hiểu rõ hơn những việc chị làm và tin tưởng hơn vào chính mình. Những lời nói của người khác tuy vẫn ảnh hưởng tới chị nhưng không còn sâu sắc và cũng không quá đáng sợ. Nó vẫn khiến chị suy nghĩ, nhưng không khiến chị phải thay đổi để sống như cách mà người khác nghĩ là chị nên sống. Chị học được cách chia sẻ, cách tìm sự giúp đỡ, cách đặt niềm tin vào người khác. Và chị nói với chúng tôi trong đầu chị cứ râm ran mãi câu nói “bay đi, bay đi cánh chim nhỏ” khi tiết trời Hà Nội vào những ngày lạnh hơn.
Nghe chị kể mà sao tôi ấm lòng. Không phải chuyện của mình mà vẫn thấy rưng rưng. Hạnh phúc nhỏ của một người khác hóa ra lại rất dễ lây sang chúng ta, làm cho một ngày của ta cũng trở nên đặc biệt ấm áp. Tôi mừng cho chị, cũng mong cho những cánh chim nhỏ khác có thể can đảm bay ra khỏi chiếc lồng kia để sải cánh dưới bầu trời và trên mặt đất. Để trong những ngày đông lạnh hay những ngày hạ ấm vẫn có thể tự mình trông thấy thế gian chẳng phải chỉ ở mãi bên trong cánh cửa lồng mà hoang mang, tưởng tượng.
Thói đời nhiều khi cay nghiệt. Cuộc đời nhiều lúc cũng làm ta trầy trật với đau thương. Nhưng thử sống cho thật sống mà xem, cuộc đời còn biết bao điều kỳ diệu giản đơn đang chờ ta tự mình chạm tới./.
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0