Biết đủ là hạnh phúc

Trong cuộc sống, có nhiều người luôn mong muốn có được nhiều hơn nữa, khiến họ hằng ngày đều phải chạy đua vất vả để lấp đầy những ham muốn. Nhưng càng muốn lấp đầy họ lại càng chìm sâu hơn vào sự trống rỗng. Nếu không biết dừng lại đúng lúc, một ngày kia, những chuỗi ham muốn không ngừng đó sẽ khiến bạn kiệt quệ về thể chất và tinh thần, nhấn chìm hạnh phúc của bạn.

Bạn có khi nào có cảm giác tự thấy chán ghét bản thân mình? Có một người chia sẻ với Lưu Hường, gần đây chị luôn có cảm giác tiêu cực, chán ghét bản thân, chẳng còn chút động lực nào để phấn đấu.

Chị là người phụ nữ ngoài 30 tuổi, công việc văn phòng không mấy áp lực với mức lương tháng 12 triệu đồng. Chị có cô con gái bốn tuổi, một người chồng hiền lành lại thương vợ con, gia đình chồng tâm lý và thương con dâu. Cưới xong chị chẳng phải làm dâu mà sống gần mẹ trong căn nhà nhỏ.

Chồng chị là người an phận khi hài lòng với mức lương tháng 15 triệu đồng ở cái tuổi 35. Ưu điểm của anh là không nhậu nhẹt, biết chăm con, chiều vợ, mỗi tháng đưa vợ 10 triệu đồng. Thời gian còn lại anh đi đá bóng hoặc ôm điện thoại.

Chị luôn cảm thấy cô đơn khi một mình gánh vác mọi thứ. Chồng chỉ biết đưa lương đều đặn mỗi tháng, còn lại không quan tâm với ngần ấy tiền lương chị có đủ chi tiêu không. Chị muốn phấn đấu để con có cuộc sống tốt hơn. Chồng lại chẳng muốn áp lực kiếm tiền, cứ tàng tàng như vậy năm này qua năm khác.

Chị thấy chán bản thân, cảm thấy mình là con người tầm thường, có cuộc sống bình thường nhạt nhẽo. Chị thấy mình nỗ lực nửa vời, không đến nơi đến chốn, cũng không có một chỗ dựa an toàn nào. Càng ngày chị càng thấy buồn và nản, về nhà không muốn trò chuyện cùng ai, chỉ ôm điện thoại và đọc sách nhưng cũng chẳng thể tập trung. Chị luôn muốn khóc dù chẳng biết vì sao buồn và buồn cái gì.

Vợ chồng ít nói chuyện nên càng ngày càng có cảm giác như hai người xa lạ. Chị bảo, càng ngày chị càng không hiểu nổi bản thân. Vẫn biết thứ chị đang có là mong ước của nhiều người nhưng đầu óc chị giờ toàn nghĩ chuyện ly hôn, sống một mình. Chị chẳng biết tâm sự cùng ai, nên chia sẻ với tôi, may ra có thể nhẹ lòng.

Trong cuộc sống, câu chuyện của chị ấy không phải là hiếm. Hiện có rất nhiều người đang có trong tay những thứ mà người khác mong ước, nhưng bản thân thì lại chán nản. Cũng có rất nhiều người đang sống trong hạnh phúc nhưng lại không thể cảm nhận được hạnh phúc, không biết là mình đang hạnh phúc.

Tôi cũng không biết khuyên chị ấy thế nào cho phải, bởi tôi cũng không phải là chị. Mọi lời khuyên của người ngoài đối với người trong cuộc đều chỉ là lý thuyết, tôi chỉ có thể lắng nghe chị tâm sự.

Nếu chúng ta muốn thay đổi thế giới, thay đổi cuộc sống thì trước tiên chúng ta phải thay đổi chính mình. Nếu con người không có trái tim hạnh phúc, thì thậm chí ngay cả khi bạn được sống trên Thiên đường, bạn cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc, an vui.

Có ai đó đã nói với tôi, trong cuộc đời của mỗi chúng ta, mọi tài sản mà mỗi người sở hữu dù đó là dinh thự, nhà lầu, xe hơi, dù là hữu hình hay vô hình đều không thuộc về bạn và tôi, không có một thứ nào thuộc về chúng ta một cách tuyệt đối. Những thứ đó chỉ là vũ trụ tạm thời giao phó cho ta sử dụng, gìn giữ. Cuối cùng, vẫn chưa rõ những thứ đó thuộc về ai. Nếu chúng ta luôn có lòng tham vô tận với những thứ bên ngoài bản thân thì cuối cùng hạnh phúc sẽ trở nên vô nghĩa.

Trong cuộc sống, đang có rất nhiều người luôn mong muốn có được nhiều hơn nữa, cho đến khi kiệt sức, cho đến khi mình không còn là mình. Mỗi chúng ta hằng ngày đều đang chạy đua vất vả, để lấp đầy những ham muốn, nhưng càng muốn lấp đầy chúng ta lại càng chìm sâu hơn vào sự trống rỗng.

Nếu không biết dừng lại đúng lúc, một ngày kia, những chuỗi ham muốn không ngừng đó sẽ khiến bạn kiệt quệ về thể chất và tinh thần, nhấn chìm hạnh phúc của bạn. Biết đủ là đủ. Ngẫm nghĩ, câu đó mầu nhiệm hơn cả những câu thần chú mầu nhiệm khác.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Hà Nội đón tôi đương vào khoảnh khắc giao mùa. Gánh hoa loa kèn trắng tinh khôi tỏa mùi hương dịu nhẹ giao hòa trong làn gió nhè nhẹ khiến tâm hồn đa cảm thêm khắc khoải giao cảm với đời, để mênh mang thương nhớ hương vị cà phê Giảng - thức uống trở thành một phần thân thương, một phần văn hóa của Hà Nội phố.

Mẹ tôi không nghiện trầu cau nhưng mẹ vẫn trồng một giàn trầu xanh mơn mởn. Mẹ bảo nhà có giàn trầu mới ấm áp. Nhưng tôi hiểu mẹ đã gửi gắm vào đó biết bao nhiêu ân tình và cả nỗi nhớ về ngoại khôn nguôi.

Sống nhẩn nha giữa đời vội vã có thể chưa từng dễ dàng với chúng ta. Nhưng khi bước đi dưới những tán lá xanh xào xạc theo con gió, dưới bầu trời một màu ngăn ngắt xa xôi, tôi cảm giác hồn mình như cánh bồ công anh mảnh khảnh tự do bay mãi, chẳng nghĩ ngợi gì. Có những ngày như thế, những khoảnh khắc như thế. Chỉ cần im lặng hít thở thôi cũng đủ hạnh phúc.

Hà Nội với tôi là những thương nhớ đầu tiên từ hồi tôi đi thi đại học. Hà Nội đã lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt và còn là giấc mơ mà tôi chẳng thể chạm vào. Hà Nội là nhưng kỷ niệm của tôi khi biết người thương nhập viện, là khoảnh khắc thót tim khi đưa con ra cấp cứu viện nhi, là khoảnh khắc cháy lòng khi cha bệnh trọng. Và là khoảnh khắc đi chơi về muộn, thấy những người dân lầm lũi ngủ ngon lành nơi gầm cầu, trong lòng cống...

Trải qua các cuộc chiến tranh giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đất nước ta đã sản sinh ra những thế hệ thanh niên đại diện cho mỗi giai đoạn lịch sử của đất nước. Như thế hệ làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu"; thế hệ một thời hoa đỏ 'xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước'; thế hệ 'sống bám đá đánh giặc, chết hóa đá bất tử' trong chiến tranh bảo vệ biên giới...

Con đường ngày xưa chúng tôi đi học, lòng đường bé tin hin bằng hai gang bàn tay người lớn, thêm sỏi đá mấp mô ngáng bánh xe đạp không thương tiếc. Bữa nào vừa nhấn bàn đạp mải miết, vừa ngúc ngoắc đầu nói chuyện là gặp hòn đá xóc nảy người, chiếc cặp nhẹ tênh có khi giật mình rơi khỏi giỏ xe cà tàng. Con đường “huyền thoại” ấy chưa đi vào thơ ca nhạc họa của văn nghệ sĩ bao giờ nhưng nó đi vào ký ức tuổi thơ của chúng tôi cho tới tận hôm nay.