Biết đủ là hạnh phúc
Bạn có khi nào có cảm giác tự thấy chán ghét bản thân mình? Có một người chia sẻ với Lưu Hường, gần đây chị luôn có cảm giác tiêu cực, chán ghét bản thân, chẳng còn chút động lực nào để phấn đấu.
Chị là người phụ nữ ngoài 30 tuổi, công việc văn phòng không mấy áp lực với mức lương tháng 12 triệu đồng. Chị có cô con gái bốn tuổi, một người chồng hiền lành lại thương vợ con, gia đình chồng tâm lý và thương con dâu. Cưới xong chị chẳng phải làm dâu mà sống gần mẹ trong căn nhà nhỏ.
Chồng chị là người an phận khi hài lòng với mức lương tháng 15 triệu đồng ở cái tuổi 35. Ưu điểm của anh là không nhậu nhẹt, biết chăm con, chiều vợ, mỗi tháng đưa vợ 10 triệu đồng. Thời gian còn lại anh đi đá bóng hoặc ôm điện thoại.
Chị luôn cảm thấy cô đơn khi một mình gánh vác mọi thứ. Chồng chỉ biết đưa lương đều đặn mỗi tháng, còn lại không quan tâm với ngần ấy tiền lương chị có đủ chi tiêu không. Chị muốn phấn đấu để con có cuộc sống tốt hơn. Chồng lại chẳng muốn áp lực kiếm tiền, cứ tàng tàng như vậy năm này qua năm khác.
Chị thấy chán bản thân, cảm thấy mình là con người tầm thường, có cuộc sống bình thường nhạt nhẽo. Chị thấy mình nỗ lực nửa vời, không đến nơi đến chốn, cũng không có một chỗ dựa an toàn nào. Càng ngày chị càng thấy buồn và nản, về nhà không muốn trò chuyện cùng ai, chỉ ôm điện thoại và đọc sách nhưng cũng chẳng thể tập trung. Chị luôn muốn khóc dù chẳng biết vì sao buồn và buồn cái gì.
Vợ chồng ít nói chuyện nên càng ngày càng có cảm giác như hai người xa lạ. Chị bảo, càng ngày chị càng không hiểu nổi bản thân. Vẫn biết thứ chị đang có là mong ước của nhiều người nhưng đầu óc chị giờ toàn nghĩ chuyện ly hôn, sống một mình. Chị chẳng biết tâm sự cùng ai, nên chia sẻ với tôi, may ra có thể nhẹ lòng.
Trong cuộc sống, câu chuyện của chị ấy không phải là hiếm. Hiện có rất nhiều người đang có trong tay những thứ mà người khác mong ước, nhưng bản thân thì lại chán nản. Cũng có rất nhiều người đang sống trong hạnh phúc nhưng lại không thể cảm nhận được hạnh phúc, không biết là mình đang hạnh phúc.
Tôi cũng không biết khuyên chị ấy thế nào cho phải, bởi tôi cũng không phải là chị. Mọi lời khuyên của người ngoài đối với người trong cuộc đều chỉ là lý thuyết, tôi chỉ có thể lắng nghe chị tâm sự.
Nếu chúng ta muốn thay đổi thế giới, thay đổi cuộc sống thì trước tiên chúng ta phải thay đổi chính mình. Nếu con người không có trái tim hạnh phúc, thì thậm chí ngay cả khi bạn được sống trên Thiên đường, bạn cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc, an vui.
Có ai đó đã nói với tôi, trong cuộc đời của mỗi chúng ta, mọi tài sản mà mỗi người sở hữu dù đó là dinh thự, nhà lầu, xe hơi, dù là hữu hình hay vô hình đều không thuộc về bạn và tôi, không có một thứ nào thuộc về chúng ta một cách tuyệt đối. Những thứ đó chỉ là vũ trụ tạm thời giao phó cho ta sử dụng, gìn giữ. Cuối cùng, vẫn chưa rõ những thứ đó thuộc về ai. Nếu chúng ta luôn có lòng tham vô tận với những thứ bên ngoài bản thân thì cuối cùng hạnh phúc sẽ trở nên vô nghĩa.
Trong cuộc sống, đang có rất nhiều người luôn mong muốn có được nhiều hơn nữa, cho đến khi kiệt sức, cho đến khi mình không còn là mình. Mỗi chúng ta hằng ngày đều đang chạy đua vất vả, để lấp đầy những ham muốn, nhưng càng muốn lấp đầy chúng ta lại càng chìm sâu hơn vào sự trống rỗng.
Nếu không biết dừng lại đúng lúc, một ngày kia, những chuỗi ham muốn không ngừng đó sẽ khiến bạn kiệt quệ về thể chất và tinh thần, nhấn chìm hạnh phúc của bạn. Biết đủ là đủ. Ngẫm nghĩ, câu đó mầu nhiệm hơn cả những câu thần chú mầu nhiệm khác.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
0