Bình yên giữa những bộn bề

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Buổi sáng thức dậy, tôi lướt qua mail một lượt và nhận ra hôm nay là một ngày bận rộn vì có nhiều việc cần xử lý. Tôi thu xếp đưa con đến trường rồi chọn một quán cafe mà tôi vẫn thường ngồi không quá ồn ào cũng không vắng vẻ. Bởi tôi làm việc ở nhà thường xuyên nên khi ra ngoài tôi không có xu hướng muốn một mình nữa.

Tôi bước vào quán và chọn cho mình ly Phindi hạnh nhân, là cafe phin dạng mới vừa thơm hương cafe vừa dậy mùi hạnh nhân bùi bùi hấp dẫn đến khó tả. Tôi thích hương cafe nhưng không phải tín đồ của nó vì biết mình khó ngủ. Chỉ khi tôi cần thật sự tỉnh táo để xử lý công việc thì tôi mới nhâm nhi một chút.

Tôi vẫn thường chọn góc bàn kế bên cửa kính để tầm nhìn được mở rộng hơn. Thỉnh thoảng tôi lại dừng tay, mắt nhìn xa xăm ngoài khung cửa nơi có hàng cây xanh mướt, cành lá khẽ đong đưa theo gió. Xa xa là dòng xe vội vã lướt qua. Tôi không nghĩ gì, hoàn toàn trống rỗng như cho mình những phút giây nghỉ ngơi, tay bưng ly cafe uống từng ngụm và cảm nhận hương thơm của nó.

Ảnh minh họa: Shutterstock

Tôi hướng mắt nhìn xung quanh quán, ngồi bàn cạnh cửa ra vào là cô chú khoảng hơn sáu mươi tuổi. Nhìn cách họ trò chuyện ân cần với nhau tôi đoán họ là vợ chồng. Có lẽ là họ hẹn hò cà phê sau buổi tập thể dục sáng.

Điều làm tôi chú ý là cách hưởng thụ cuộc sống của họ, trông rất thoải mái và năng động. Ba mẹ tôi cũng trạc tuổi họ nhưng tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ hẹn hò cà phê hay dành thời gian hẹn hò riêng của hai người. Có lẽ do gánh nặng cơm áo gạo tiền để nuôi chị em tôi mà ba mẹ quên luôn những niềm vui đó. Cũng có lẽ giờ đây niềm vui lớn nhất của ba mẹ là được thấy chị em tôi trưởng thành, xây dựng gia đình và có cuộc sống tốt. Nghĩ tới đây tôi lại càng thấy thương ba mẹ mình quá đỗi. Thương ba mẹ sống một đời chỉ lấy niềm vui của con cháu làm niềm vui của bản thân. Từ khi lập gia đình và tự tay vun vén tổ ấm của mình, tôi càng thấu hiểu những hy sinh thầm lặng của ba mẹ vì các con. Tôi mong ba mẹ có thể buông bỏ bớt trách nhiệm đã gồng gánh bao năm để hưởng một cuộc sống an nhàn thảnh thơi hơn.

Trong cuộc sống hối hả với nỗi lo cơm áo gạo tiền, nhiều lần loay hoay tìm cách để có cuộc sống tốt hơn. Không ít lần đối diện với áp lực vì thế để tránh bản thân rơi vào khủng hoảng tinh thần, tôi tự tìm cho mình những khoảng thời gian riêng dù là bận rộn. Ví như thay vì làm việc ở nhà và đối diện với sự tĩnh lặng, tôi chọn cho mình một không gian làm việc năng động hơn để nhìn sự chuyển động của cuộc sống quanh mình.

Không gian không quá ồn ào cũng không quá yên tĩnh cùng với âm nhạc vừa đủ nghe. Một số khách cũng ngồi làm việc một mình như tôi, một số là sinh viên đang học nhóm, số khác là nhân viên văn phòng gặp đối tác. Đảo mắt một vòng quán và nhìn họ đang say sưa với công việc, tôi chợt nhớ mình cũng còn nhiều việc cần làm. Tôi lại quay về với công việc của mình.

Có những ngày như thế, trong cái bận rộn tôi lại có thể tìm được phút giây bình yên cho riêng mình. Và đó là những ngày mà tôi dành cho tôi./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?