Bỏ lại ngày nắng tắt
Tôi cứ mãi loay hoay trong dòng đời vội vã, cơm áo gạo tiền che lấp những giấc mơ. Tôi ngẩn ngơ xa lạ với chính mình, những toan tính đã che lấp đi những mong muốn cá nhân, những hoài bão đẹp đẽ của thời niên thiếu.
Còn nhớ ngày xưa khi có người hỏi lớn lên tôi muốn làm gì, tôi đã trả lời rằng muốn trở thành cô giáo dạy văn. Tôi cứ đinh ninh như thế cho đến hè năm lớp mười hai, khi chuẩn bị đăng ký thi đại học thì ai cũng khuyên tôi nên theo khối A, vì giáo viên văn nghèo lắm.
Cái từ nghèo là nỗi ám ảnh của gia đình tôi, chỉ một lý do đó thôi mà tôi đăng ký vào Đại học Kinh tế. Từ một cô bé mộng mơ yêu thích văn chương, nghệ thuật, tôi trở nên khô khan cùng những con số, những dự án đầu tư. Học xong, ra trường, đi làm, lập gia đình, tôi từ lâu chỉ nghĩ đến kiếm tiền. Thậm chí tôi lầm tưởng càng kiếm được nhiều tiền là càng thành công và hạnh phúc.
Và thật vậy, bên ngoài nhìn vào, có thể thấy gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc. Tôi là người phụ nữ hạnh phúc khi so với các bạn đồng trang lứa, tôi có một công việc nhàn nhã ở văn phòng máy lạnh và thu nhập nhất định.
Khi cuộc sống phần nào ổn thỏa, thỉnh thoảng giấc mơ văn chương cũng trở lại với tôi. Nhưng mỗi khi tôi đăng một bài thơ hay một đoạn văn lên mạng xã hội, tôi rất ngại ngùng khi đồng nghiệp hay người nhà nhìn thấy vì họ sẽ trêu chọc. Những sự kỳ thị đó đã một lần nữa dập tắt ước mơ trong tôi. Tôi cũng trở nên kỳ thị chính mình vì trong cộng đồng tôi sống, không có ai có đam mê viết như tôi cả.
Thế rồi như là duyên nợ, tôi tình cờ quen biết các bạn có niềm yêu thích viết lách. Như nụ mầm từ lâu ấp ủ, đến một ngày những ước mơ đó trong tôi nở hoa. Những bài viết của tôi dần dần được đăng trên các báo.
Trải lòng với con chữ, tôi cũng phần nào giải tỏa những điều từ lâu không dám bày tỏ, nói đúng hơn là dần dần bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình. Từ một người không dám đăng các bài viết lên trang cá nhân, tôi mạnh dạn khoe những thành tích mà mình đạt được.
Hóa ra tôi đã nhạy cảm khi nghĩ rằng mọi người kỳ thị, anh em và đồng nghiệp cũng chúc mừng tôi. Và đặc biệt là người bạn đời cũng dường như chấp nhận chứ không còn phản đối như lúc đầu nữa.
Tôi bước thật chậm để nhìn ngắm chiếc bóng của mình, bản thể mà tôi đã bỏ quên từ lâu để chạy theo những thứ mà tôi cho là cần thiết hơn những ước mơ nhỏ bé. Tôi đã bỏ lỡ giấc mơ viết lách từ mùa hè năm ấy khi rẽ ngang sang một lĩnh vực khác. Thật sự thì tôi đã lầm, văn chương không quy định tôi phải làm nghề gì, phải sống trong hoàn cảnh như thế nào, chỉ cần có tình yêu với con chữ thì bất cứ khi nào chúng cũng đến bên ta bầu bạn.
Cuối cùng, tôi cũng tìm lại được ước mơ của năm mười tám tuổi. Tôi sẽ lại sống như những gì mình mong muốn. Tôi sẽ tự thắp lên cho mình một ngọn lửa nhiệt huyết và bỏ lại ngày nắng tắt.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0