Bốn mùa gánh Tết trên vai

Trong ký ức những ngày thơ ấu xa xưa, khi bố mẹ lục tục rửa lá, đãi đậu gói bánh chưng là biết Tết đang về. Giờ đây, ta có thể dễ dàng tìm thấy bánh chưng ở bất kể nơi đâu, bất kể thời gian nào, bởi có những người phụ nữ bốn mùa gánh Tết trên vai.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe Xuân Chinh kể câu chuyện về người mẹ kính yêu, người mẹ bốn mùa gánh Tết trên vai…

Mẹ kể, những ngày thơ ấu của mẹ, chiếc bánh chưng xanh là dấu hiệu của ngày Tết đang về. Thế nhưng bây giờ, cả sáng sớm tinh sương lẫn chiều muộn mỗi ngày, mẹ gánh trên vai đôi thúng ủ những chiếc bánh nóng hôi hổi đi khắp làng trên xóm dưới, khắp những con đường vương vấn dấu làng quê.

Mùa xuân, mẹ góp thêm không khí Tết cho làng xóm. Gánh hàng nặng thêm vì những chiếc bánh chưng mà mẹ mang đi giao cho các cô bác trong làng đặt trước. Cuộc sống hối hả bận rộn đến tận ngày cuối năm, nhiều gia đình nhờ mẹ gói bánh chưng để dành thời gian cho những công việc khác trong nhà. Gánh bánh chưng của mẹ bởi vậy như nhuộm thẫm hơn màu hồng của cánh đào, màu vàng của cánh mai vương vấn trên màu xanh của lá. Những chiếc bánh vuông vắn đậm đà.

Mùa hạ, mồ hôi mẹ đổ nhiều hơn cho gánh hàng rong. Nóng bức là vậy nhưng khách quen là các ông, các bà hay hát chèo ở sân đình vẫn ngóng gánh bánh chưng xanh nóng hổi của mẹ sau mỗi chiếu chèo kết thúc. Khách phương xa đến thăm làng cũng lấy làm thích thú với gánh hàng rong của mẹ. Nhất là thi thoảng có khách nước ngoài. Họ tấm tắc khen bánh chưng thơm ngon.

Ảnh minh họa

Mùa thu, mẹ đi qua cổng trường làng nhiều hơn. Học sinh trường làng quen thuộc món bánh chưng của mẹ - thứ đồ ăn sáng không bao giờ chán. Màu bánh chưng xanh dịu như mùa thu vậy. Cô trò nhỏ cắn một miếng bánh giữa tiết trời thu, thấy gió heo may đưa hương gạo nếp bánh chưng lan tỏa. Chiếc bánh chưng giản dị, mộc mạc.

Mùa đông, mẹ gánh bánh ra chợ từ lúc tang tảng sáng, lúc gió lạnh cuốn từng hồi như cơn lốc. Dáng mẹ nhỏ gầy liêu xiêu. Đôi quang gánh lắc lư. Bàn tay gầy guộc lấy bánh cho khách, con chợt thấy bàn tay ấy run run. Thuở nhỏ con hay ngốc nghếch hỏi: "Phải chăng mẹ thương chiếc bánh chưng bị lạnh?" Giờ con đã đủ lớn để biết bàn tay ấy đã tê buốt dường nào. Con thương mẹ lạnh. Chiếc bánh chưng luôn được mẹ giữ cho ấm áp.

Bốn mùa mẹ gánh Tết trên vai đi khắp xóm làng. Với mọi người, không khí Tết ấy là những chiếc bánh chưng trong đôi quang gánh của mẹ. Với mẹ, không khí Tết là được cầm những đồng tiền lẻ sau mỗi ngày bán bánh chưng về nhà để mua cho con thức ăn hay quần áo mới. Còn với con, mẹ ơi, ngày nào cũng là Tết vì con được cùng mẹ gói bánh chưng, nấu bánh chưng. Mẹ là mùa xuân, là Tết của đời con. Con yêu mẹ!

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Bỗng một sớm mai thức giấc, hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở. Hương hoa chực chờ cánh cửa vừa hé là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư mang chớm hạ khẽ khàng...

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Chiều mưa, hương ngọc lan bên hiên nhà cứ lặng thầm quyến rũ. Bản nhạc Trịnh văng vẳng đâu đây cùng tiếng mưa "nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...".

Hoa lưu ly (forget me not) - một loài hoa tím nhỏ thủy chung, suốt đời ôm thương nhớ về mối tình vô vọng. Loài hoa tím ấy như tượng trưng cho một cuộc tình tàn phai rồi hồi sinh, hồi sinh rồi lại phai tàn từ kiếp này qua kiếp khác mặc cho trong đời ai nhớ ai quên.

Dường như hầu hết ở các làng quê Việt bây giờ, cùng với những thiết chế văn hóa được xây dựng khang trang, phục vụ đời sống văn hóa tinh thần của người dân, thì cổng làng gắn với tên làng đã tạo nên nét riêng dáng dấp của một làng lưu dấu trong tâm khảm mỗi người. Những tên gọi của làng thường hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa nhân văn sâu xa, mang cả ước vọng khát khao của cha ông một thuở lập làng với sự bình an, ấm no đầy đủ. Vì thế, danh xưng những tên làng cứ lưu mãi qua từng thế hệ…

Hà Nội đón tôi đương vào khoảnh khắc giao mùa. Gánh hoa loa kèn trắng tinh khôi tỏa mùi hương dịu nhẹ giao hòa trong làn gió nhè nhẹ khiến tâm hồn đa cảm thêm khắc khoải giao cảm với đời, để mênh mang thương nhớ hương vị cà phê Giảng - thức uống trở thành một phần thân thương, một phần văn hóa của Hà Nội phố.