Bông hồng đỏ gửi mẹ kính yêu
Mẹ thương yêu của con, dẫu rằng mẹ chẳng sinh ra con nhưng là người nuôi dưỡng, dạy dỗ con trở thành một người trưởng thành, tử tế và lương thiện. Con luôn biết ơn và trân trọng điều đó.
Con vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đó là một ngày mưa như trút nước, con trai mẹ bị thương vì tai nạn giao thông đang nằm trong bệnh viện, tay cắm kim truyền nước. Bố mẹ chạy đến, gương mặt thất thần xen lẫn hốt hoảng và lo toan. Một tay con đang cắm kim lấy máu cấp cứu cho con trai của mẹ, còn tay kia được mẹ cầm lấy, nhẹ nhàng mà thương yêu. Ngoài trời mưa lạnh mà sao tay mẹ lại ấm áp như thế? Là tay mẹ ấm, hay chính lòng mẹ cũng ấm áp như vậy? Con chẳng biết.
Nhưng cho đến mãi sau này, sau khi đã trở thành một phần của gia đình mẹ, làm con của bố mẹ, con mới hiểu được rằng cảm nhận lúc ấy của con là không sai, tay mẹ cũng ấm áp như tấm lòng của mẹ vậy. Con trai mẹ tỉnh lại rồi, sau rất nhiều tháng nằm ở Bệnh viện Trung ương, tình bạn của chúng con thân lại càng thân. Mà dẫu đôi lúc chúng con có giận nhau chăng nữa, dường như cũng không vơi đi sự thân thiết của mẹ con chúng ta.
Mẹ ơi! Dẫu nay mẹ đã xa con rồi, mẹ đã xa cuộc đời xinh đẹp và nhiều yêu thương này, nhưng với con mẹ vẫn luôn còn ở bên. Mẹ vẫn còn ở đây trong một mùa hè rất xa, bố mẹ cùng con và các bạn đồng hành đi thiện nguyện tại một vùng núi ở Quảng Nam.
Con đường đến làng sau bao ngày mưa như trút, bùn nhão và lầy lội. Chúng ta đi bằng xe buýt vào, rồi đổi qua đi bằng xe máy với sự hỗ trợ nhiệt thành của các anh thanh niên tình nguyện ở làng. Cuối cùng, chúng ta vẫn phải chuyển qua đi bộ vì đường rất gập ghềnh, nhỏ và khó đi. Mỗi người đều cõng trên lưng một ít đồ ăn và nước uống. Những người trẻ, khỏe hơn thì cõng sách vở, bút mực cho các em.
Lên đến nơi, chúng ta đã mệt lắm rồi. Có nhiều bạn ngồi bệt xuống nền nhà rông mà thở hổn hển. Thế nhưng trên mặt mỗi người vẫn ánh lên những nụ cười tươi, bởi chúng ta đều biết rằng muốn thay đổi tương lai nghèo khó của dân làng, của các em sau này, con đường dễ đi nhất vẫn là con đường học vấn.
Năm 2019, dịch Covid ập tới, con trở về nhà, còn bố mẹ đăng ký làm tình nguyện viên trong một vùng cao điểm dịch. Bố mẹ đi từ ngày này qua tháng nọ, đi từ những ngày cao điểm cách ly, từ Chỉ thị 10 sang Chỉ thị 15, 16.
Con vẫn sẽ gọi video cho bố mẹ hỏi thăm những lúc rảnh rỗi, bố mẹ vẫn cười xòa bảo: "Có sao đâu con, bố mẹ khỏe lắm!". Thế mà Covid – 19 vẫn cướp đi người chồng của mẹ, bố của con. Lúc nhận được tin này, trái tim con như chết lặng. Người hôm qua vừa cùng chúng ta cười nói, hứa hẹn hết dịch bố mẹ sẽ cùng nhau ra nhà con, gặp ba mẹ ruột của con, cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật. Thế mà…
Và vào một ngày đẹp trời ở thành phố mang tên Bác, mẹ lại ra đi. Đột ngột như thế. Con chẳng thể nào tưởng tượng được bởi chúng ta vừa mới gặp nhau hôm qua, lúc mẹ còn ở Đà Nẵng.
Mẹ nắm tay con nhẹ nhàng mà ấm áp như thuở đã từng. Thế mà chỉ mới xa nhau chưa đủ 24 giờ, mẹ lại đi, xa cách chúng con mãi mãi. Đợi lúc con có thể bay vào với mẹ, mẹ đã nằm yên lặng ở đó. Người ta đắp cho mẹ một cái chăn màu trắng mỏng manh. Chẳng biết nó có đủ sưởi ấm cho mẹ vào ngày đẹp trời như thế không mẹ nhỉ.
Nhưng vẫn may mắn, may mắn bởi nhân lúc mẹ còn sống, mẹ đã kịp đăng ký hiến tạng. Thế nên, dẫu mẹ không còn hơi thở trong cuộc đời này nữa nhưng trái tim mẹ vẫn còn đang đập khỏe mạnh trong một lồng ngực nóng ấm khác. Thật giống như lúc đầu mẹ từng nói: "Trái tim còn đập là người còn sống, còn có người nhớ đến là còn vui". Phải chăng trên bầu trời đầy sao rực rỡ kia, trong mùa Vu Lan này, mẹ cũng đang vui vẻ tỏa sáng?
Mẹ thương yêu của con. Bố mẹ đã sống một cuộc đời hạnh phúc, cùng nắm tay nhau bước qua những nẻo đường, những gian truân muôn vàn của cuộc sống, rồi lại lần lượt nắm tay nhau rời khỏi thế gian này. Mặc dù hụt hẫng và đau lòng nhưng con luôn tin rằng bố mẹ đã sống một cuộc đời tươi đẹp.
Mẹ ơi, Vu Lan này, dẫu con không còn được gặp mẹ nữa. Nhưng mẹ sẽ vẫn vui lòng cho con cài lên ngực trái một bông hoa đỏ, kề cạnh một bông hoa đỏ khác của con mẹ nhé. Bởi với con, trái tim mẹ còn đập, con còn nhớ còn yêu nghĩa là mẹ còn đang sống. Yêu thương mẹ!
Với 4 vòng thi bổ ích và sôi động, 'Chân trời kiến thức' là gameshow truyền hình thú vị, điểm hẹn hấp dẫn dành riêng cho học sinh THPT trên địa bàn Thủ đô Hà Nội. Chương trình hôm nay là những phần thi nhiều bất ngờ giữa ba đội trường Ngô Quyền, Hoàng Văn Thụ, Phan Huy Chú.
Bà Nga là người khó tính và hay soi mói. Biết mình không được lòng mọi người, bà thường xuyên gây khó dễ với cặp vợ chồng Bích và Quân sống kế bên. Tuy nhiên, trong một lần hoạn nạn, khi bà gặp khó khăn, chính Bích và Quân là người đã ra tay cứu giúp. Hành động này khiến bà Nga vô cùng xấu hổ và nhận ra sự sai lầm trong cách cư xử của mình
Giáng sinh đã về đến phố phường Hà Nội; Chuyển biến cảnh quan đô thị ở quận Long Biên; Nhiều đoạn đường ven sông Tô Lịch nhếch nhác... là những nội dung chính trong bản tin hôm nay.
Chương trình nghệ thuật Dòng thời gian số 10 với chủ đề “Bản tình ca người lính” do Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội tổ chức như một lời tri ân gửi tới những người lính Bộ đội Cụ Hồ nhân kỷ niệm 80 năm thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam. Trong 90 phút của chương trình Dòng thời gian - Bài ca đi cùng năm tháng, Bản tình ca người lính sẽ đưa khán giả đến với nhiều tác phẩm âm nhạc, cùng những câu chuyện rất hay được thể hiện xuyên suốt qua 15 tác phẩm được chọn lọc kỹ lưỡng như: Bài ca không quên, Sông Lô chiều cuối năm, Chút thư tình người lính biển, Ngày mai anh lên đường,...Khán giả sẽ được các nghệ sĩ Ngô Đức, Dương Đức, Nam Tước, Bích Ngọc... dẫn dắt qua nhiều cung bậc cảm xúc, với những giai điệu nhẹ nhàng, đằm thắm và đậm chất trữ tình.
Đầu máy kéo - đẩy, niềm tự hào của đường sắt Việt Nam; Tàu lớn nhất thế giới đẩy bằng năng lượng gió; Những mẫu xe hybrid nổi bật ra mắt Việt Nam năm 2024... là những nội dung đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Nhớ lại lúc cơ hàn mới ra tù, người mà Hải Cụt nhớ đến đầu tiên chính là Thành Lai. Khi ấy, Thành Lai cũng trong tình cảnh sống dở, chết dở. Nhưng vốn bản chất nghĩa hiệp, Thành Lai đã dang tay cứu vớt để rồi hắn sống đến được ngày hôm nay.
0