Bức thư từ chiến trường
Chiều nay, Hường mời bạn cùng nghe câu chuyện về mối tình của ông bà bạn Nhung Phạm qua bức thư mà cô tình cờ đọc được.
Tôi chỉ biết ông ngoại qua các câu chuyện kể của bà và mẹ. Tôi chỉ hình dung ra ông qua bức vẽ chân dung để trên ban thờ. Trong hình, ông rất trẻ, trắng trẻo và đẹp trai. Ông giống như một nhân vật trong chuyện cổ tích, đầy nghĩa khí mà cũng thật xa xôi. Mãi đến khi tôi được đọc lá thư ông gửi cho bà trước khi hành quân vào chiến trường miền Nam, do cô em họ chụp ảnh lại, tôi mới thực sự hiểu được về người ông đáng kính của mình.
Ông ngoại tôi lên đường nhập ngũ năm 1958 lúc hai mươi mốt tuổi. Bốn năm sau, ông trở về và nên duyên với bà. Sống đời vợ chồng vỏn vẹn hai năm, ông tái ngũ theo tiếng gọi của Tổ quốc để mẹ già, con thơ cho người vợ trẻ. Bà tôi kể rằng, những ngày bên vợ con, đêm đêm nghe tiếng đạn bom, tin tức từ chiến trường dội về, ông trằn trọc mất ngủ. Trước ngày lên đường, ông gặp những người trong họ nhờ giúp đỡ gia đình, bởi ông đã linh cảm cơ hội trở về rất mong manh. Ông hi sinh vào tháng 3/1968. Khi ấy bà tôi mới qua tuổi hai mươi ba.
Em họ gửi tin nhắn vào buổi đêm và tôi chỉ đọc được khi tỉnh giấc vào sớm hôm sau. Hai năm không về, tết vừa rồi nhà tôi mới ra Bắc đoàn tụ với gia đình. Các em tôi ở nơi xa cũng lần lượt về quê. Chắc trong thời gian dọn dẹp nhà cửa, em đã phát hiện ra bức thư này. Chồng con tôi vẫn đang ngon giấc. Tôi lặng lẽ ngồi dậy, tựa lưng vào góc giường, đọc từng dòng chữ trên màn hình.
Bức thư đã gần sáu mươi năm tuổi. Không biết bởi dấu vết của thời gian hay hoàn cảnh ngặt nghèo lúc đó, mà hai trang giấy đã ố vàng, đôi chỗ bị thủng và nhoè chữ. Những dòng viết vội bằng mực xanh, có đoạn phải chèn ngang vì thiếu giấy, nhưng nét chữ của ông bay bổng và đều đặn.
“Tuyền thân mến! Tuyền ạ. Từ ngày Giám ra đi đến nay đã mười ngày rồi đấy nhỉ”. Ông xưng hô với bà nghe sao mà trân trọng, trìu mến quá. Ông viết vì khẩn trương luyện tập nên giờ mới biên thư về cho gia đình. “Chắc mẹ và Tuyền ở nhà mong thư lắm đấy nhỉ?” “Nếu con gọi bố, chắc Tuyền cũng thấy nhớ bố Tuyền lắm nhỉ. Đấy là lẽ tất nhiên, nhưng Tuyền đừng buồn nhé”… Ông nói ông nhớ con đến không ngủ được, không biết con ở nhà có ngoan không, có gọi bố không. Ông động viên bà chăm chỉ sản xuất và nuôi con khỏe để cho ông yên tâm công tác. Còn về phần ông thì nay đang ngày đêm học tập, trên vai lúc nào cũng ba mươi đến ba lăm cân gạch, trèo đèo lội suối không kể ngày đêm, từ lúc vào đơn vị đến nay. Chắc chỉ khoảng nửa tháng nữa là ông sẽ vào Nam chiến đấu. Ông gửi lời hỏi thăm tới mọi người trong gia đình và dặn bà hãy chụp một tấm hình con gái gửi cho ông để những ngày xa xôi đỡ nhớ. Hiện ông đang ở một nơi bí mật và chỉ biết địa chỉ như vậy. Ông mong chờ ngày giải phóng, gia đình sum họp. Ông bảo: “Ví dụ có thế nào thì cũng đành chịu vậy. Đó là nghĩa vụ của người thanh niên với Tổ Quốc. Đừng buồn nhé, vui lên vui lên, khóc là yếu ớt. Dù có phải chia sẻ tình yêu cũng không khóc. Và Tuyền phải tự hào vinh dự mình là vợ một người giải phóng quân, đã có một người chồng giải phóng Tổ Quốc”. Ông nhắc: “Tuyền cố gắng, gửi ngay nhé. Chú ý chụp một ảnh hai mẹ con bế nhau, một ảnh riêng của con, đừng sợ tốn tiền nhé”.
Tôi đã phải dừng lại đôi lần để lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, mím chặt môi, kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào. Ông tôi đã từ giã cõi đời mà chưa biết mặt cậu tôi. Khi ông đi, bà mới mang thai cậu chưa đầy hai tháng. Có lẽ bà cũng chưa chắc chắn về sự hiện diện của cậu để báo cho ông biết. Hay bà đã im lặng vì không muốn cản chí nguyện của ông? Tôi không tìm được đáp án. Bà tôi giờ gần tám mươi tuổi. Cả một đời, bà đã chung thủy trọn đạo nghĩa vợ chồng, chăm mẹ già, nuôi con nhỏ, cần mẫn sản xuất, nuôi quân, làm thư kí đội, giáo viên… Tuổi già, bà đã quên nhiều thứ, ngay cả mẹ tôi cũng có lúc bà không nhận ra. Chỉ có nụ cười hiền hậu thì mãi mãi không thay đổi.
Bé con của tôi khẽ cựa quậy tỉnh giấc. Tôi xoa xoa lưng cho con ngủ lại. Lòng tôi miên man nghĩ đến ông bà ngoại, đến mẹ tôi và cậu tôi. Tôi mường tượng ra hình ảnh một người trai trẻ nơi non cao rừng thẳm, khắc khoải nhớ thương mẹ già, vợ trẻ, con thơ. Một người vợ thẫn thờ trong ráng chiều buông, ngóng trông chồng như “lá khát sương mai”, trong lúc “đứa con nhỏ đạp lòng nghe nhói buốt”. Tôi thương mẹ và cậu tôi đến quặn lòng, có lẽ đã bao đêm khóc ngặt vì thiếu hơi ấm của bố, lẫm chẫm những bước đi đầu đời mà không có bàn tay bố nâng đỡ. Bao đau thương, mất mát, để cho con tôi ngày hôm nay được bình yên một giấc ngủ ngon lành.
Tôi cứ vẩn vơ mãi cho đến khi có tiếng mẹ đi chợ về. Tết vừa rồi, nhà tôi đón Tết đơn giản. Bố mẹ dành một tháng để sửa sang nhà cửa, sân vườn cho cháu ngoại có chỗ tung tăng nô đùa. Với bố mẹ, nụ cười trẻ thơ trong veo của cháu là lộc xuân tươi đẹp hơn bất cứ cành mai, cành đào nào trong ngày tết. Đó chính là tình yêu thầm lặng mà thế hệ ông bà, bố mẹ tôi dành cho con cho cháu.
Bà ngoại đã quên dần chúng tôi. Bức thư của ông ngoại rồi cũng sẽ mờ phai theo năm tháng. Hình hài của ông đã tan vào trong đất mẹ. Nhưng tôi biết. Đất mẹ đã ôm ấp, chuyển hóa để cho những mầm xanh vươn lên. Trên dải đất hình chữ S này, gió vẫn sẽ thổi và hát mãi khúc ca về những người con đã hi sinh hạnh phúc cá nhân để trọn vẹn nghĩa tình với gia đình, đất nước./.
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0