Búi tóc của mẹ

Trong nhịp sống gấp gáp và xô bồ với những mỏi mệt của chuỗi ngày quay cuồng với bận rộn, có một người con gái bỗng thấy thương nhớ về người mẹ của mình. Để nương tựa vào những kỷ niệm và sống lại những ngày còn mẹ, được mẹ yêu thương như thuở nào. Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của Diệu Hiền.

Mẹ tôi là nông dân. Giản dị, mộc mạc hay lam hay làm như bao phụ nữ nông thôn khác. Cuộc đời chất chồng gian khổ, mẹ không có thời gian để làm đẹp cho riêng mình. Nhưng với tôi, mẹ là hiện thân của cái đẹp. Đẹp trong nỗi lam lũ. Đẹp từ những yêu thương vô bờ bến. Đẹp từ những bài hát ru ngọt ngào tôi nhẩm theo lúc còn nhỏ xíu. Và đẹp nhất là cái búi tóc của người.

Ảnh minh họa: Phunuonline

Ngày tôi còn nhỏ, mái tóc mẹ rất đen, dài và dày nên búi tóc to và trông cứ như một đóa hoa đen xòe phía sau ót. Mỗi sáng trước khi ra đồng, mẹ thường chải đầu, búi tóc gọn ghẽ, quấn thêm một cái khăn để giữ cho tóc khỏi tuột ra. Mẹ tôi vất vả với muôn việc đồng áng và vô số công chuyện không tên khác, nhưng lúc nào trông mẹ cũng gọn gàng, khỏe khoắn.

Ngày xưa, mẹ toàn gội đầu bằng bồ kết, hoa bưởi và hương nhu. Mái tóc đen dày mỗi khi mẹ xõa ra, óng ả như một dòng suối nhỏ, hương thơm dịu nhẹ cứ phảng phất, thoảng đưa. Mỗi lần được sà vào lòng mẹ, tôi cứ ngỡ đấy là mùi yêu thương của riêng mẹ. Tôi biết mẹ cũng rất yêu quý, tự hào về mái tóc và búi tóc của mình. Khi tôi lớn lên một chút, mẹ bày cho chị em tôi cách gội đầu, chải đầu, búi tóc. Mẹ bảo cái răng, cái tóc là góc con người. Người ta có thể xem mặt mà bắt hình dong. Mái tóc cũng là một phần thể hiện nhân cách con người.

Ảnh minh họa: Sinhduoc

Thời gian qua kẽ tay, trôi theo những phận người. Mái tóc đen nhánh, mượt mà của mẹ tôi nhuốm dần màu sương khói. Búi tóc xòe to ngày nào chỉ còn cái nhúm nhỏ lắt lẻo. Nhưng rồi cái nhúm nhỏ lắt lẻo ấy cũng không còn nữa. Mẹ tôi bị tai biến mạch máu não nên không tự chăm sóc được bản thân. Tôi day dứt và đành đoạn cắt đi niềm yêu của mẹ. Có một điều gì nghèn nghẹn trong tôi. Và tôi tự an ủi mình được chăm sóc mẹ, tắm gội cho mẹ cũng là may mắn và hạnh phúc vô biên. Tóc ngắn hay dài thì mẹ vẫn là mẹ, hiện thân của biết bao yêu thương. 

Ảnh minh họa: Internet

Rồi tôi cũng không thể giữ được mẹ. Mẹ tôi nhẹ nhàng về miền trời xanh mây trắng vào một đêm mưa. Dẫu biết đó là quy luật và mẹ vẫn hiện hữu trong nỗi nhớ thương. Nhưng tôi cũng rơi vào trạng thái chới với, nghe tim mình trống hoang và đau đớn khôn xiết. Giờ đây, khi mẹ tôi đã về với ngoại, tôi mới thấm thía niềm hạnh phúc khi còn có mẹ. Tôi khát khao được ôm mẹ, chải tóc cho mẹ.

Búi tóc của mẹ. Yêu thương biết mấy cho vừa. Trong nhịp đời gấp gáp và xô bồ của cuộc sống này có ai chợt giật mình khi nghĩ về búi tóc của mẹ, nghĩ về những yêu thương?

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Dọc bờ sông Lũy hiền hoà có ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa những luống thanh long thắm đỏ. Nơi đó có nếp nhà của ngoại. Gian nhà nhỏ đầy ắp tình thương, luôn có món ngon ngoại dành phần cho con, cho cháu.

Những chiều mưa nhưng lòng người vẫn khô ráo, không còn đau đáu những nỗi ướt xưa... Tôi vẫn luôn tự hỏi cần bao nhiêu hạnh phúc thì con người cảm thấy bình yên?

Có một người con gái chầm chậm bước trên bờ cát trắng mịn. Gió mơn man thổi tung mái tóc, như bàn tay cha âu yếm vỗ về và nỗi nhớ cha trào dâng trong lòng cô.

Thời ấu thơi,Tết Đoan Ngọ với tôi là bao mong ngóng, chộn rộn. Cái mong ngóng, chộn rộn có lẽ chỉ xếp sau ngày Tết Nguyên đán.

Một Tết Đoan Ngọ nữa lại về. Có người đã kịp trở về để ùa vào vòng tay của cha mẹ, của những người thân. Có người thì vẫn còn đang mải mê nơi phương trời xa, chỉ có thể ngóng về quê hương với bao niềm thương nỗi nhớ.

Ai rồi cũng yêu khi ta bắt đầu có những rung động đầu đời. Có tình yêu làm bạn thăng hoa trong cuộc sống. Có tình yêu chỉ mang lại cho bạn đau khổ, thân bại danh liệt. Nhưng dù thế nào, thì ta vẫn luôn trân trọng khoảnh khắc đã từng yêu.