Búi tóc của mẹ

Trong nhịp sống gấp gáp và xô bồ với những mỏi mệt của chuỗi ngày quay cuồng với bận rộn, có một người con gái bỗng thấy thương nhớ về người mẹ của mình. Để nương tựa vào những kỷ niệm và sống lại những ngày còn mẹ, được mẹ yêu thương như thuở nào. Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của Diệu Hiền.

Mẹ tôi là nông dân. Giản dị, mộc mạc hay lam hay làm như bao phụ nữ nông thôn khác. Cuộc đời chất chồng gian khổ, mẹ không có thời gian để làm đẹp cho riêng mình. Nhưng với tôi, mẹ là hiện thân của cái đẹp. Đẹp trong nỗi lam lũ. Đẹp từ những yêu thương vô bờ bến. Đẹp từ những bài hát ru ngọt ngào tôi nhẩm theo lúc còn nhỏ xíu. Và đẹp nhất là cái búi tóc của người.

Ảnh minh họa: Phunuonline

Ngày tôi còn nhỏ, mái tóc mẹ rất đen, dài và dày nên búi tóc to và trông cứ như một đóa hoa đen xòe phía sau ót. Mỗi sáng trước khi ra đồng, mẹ thường chải đầu, búi tóc gọn ghẽ, quấn thêm một cái khăn để giữ cho tóc khỏi tuột ra. Mẹ tôi vất vả với muôn việc đồng áng và vô số công chuyện không tên khác, nhưng lúc nào trông mẹ cũng gọn gàng, khỏe khoắn.

Ngày xưa, mẹ toàn gội đầu bằng bồ kết, hoa bưởi và hương nhu. Mái tóc đen dày mỗi khi mẹ xõa ra, óng ả như một dòng suối nhỏ, hương thơm dịu nhẹ cứ phảng phất, thoảng đưa. Mỗi lần được sà vào lòng mẹ, tôi cứ ngỡ đấy là mùi yêu thương của riêng mẹ. Tôi biết mẹ cũng rất yêu quý, tự hào về mái tóc và búi tóc của mình. Khi tôi lớn lên một chút, mẹ bày cho chị em tôi cách gội đầu, chải đầu, búi tóc. Mẹ bảo cái răng, cái tóc là góc con người. Người ta có thể xem mặt mà bắt hình dong. Mái tóc cũng là một phần thể hiện nhân cách con người.

Ảnh minh họa: Sinhduoc

Thời gian qua kẽ tay, trôi theo những phận người. Mái tóc đen nhánh, mượt mà của mẹ tôi nhuốm dần màu sương khói. Búi tóc xòe to ngày nào chỉ còn cái nhúm nhỏ lắt lẻo. Nhưng rồi cái nhúm nhỏ lắt lẻo ấy cũng không còn nữa. Mẹ tôi bị tai biến mạch máu não nên không tự chăm sóc được bản thân. Tôi day dứt và đành đoạn cắt đi niềm yêu của mẹ. Có một điều gì nghèn nghẹn trong tôi. Và tôi tự an ủi mình được chăm sóc mẹ, tắm gội cho mẹ cũng là may mắn và hạnh phúc vô biên. Tóc ngắn hay dài thì mẹ vẫn là mẹ, hiện thân của biết bao yêu thương. 

Ảnh minh họa: Internet

Rồi tôi cũng không thể giữ được mẹ. Mẹ tôi nhẹ nhàng về miền trời xanh mây trắng vào một đêm mưa. Dẫu biết đó là quy luật và mẹ vẫn hiện hữu trong nỗi nhớ thương. Nhưng tôi cũng rơi vào trạng thái chới với, nghe tim mình trống hoang và đau đớn khôn xiết. Giờ đây, khi mẹ tôi đã về với ngoại, tôi mới thấm thía niềm hạnh phúc khi còn có mẹ. Tôi khát khao được ôm mẹ, chải tóc cho mẹ.

Búi tóc của mẹ. Yêu thương biết mấy cho vừa. Trong nhịp đời gấp gáp và xô bồ của cuộc sống này có ai chợt giật mình khi nghĩ về búi tóc của mẹ, nghĩ về những yêu thương?

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?