Cha mẹ không nói chuyện được với con

Trong cuộc sống hối hả hiện nay, nhiều cha mẹ đang mất dần kết nối với con cái, bởi mỗi người thích sống trong thế giới riêng của mình. Rất ít người trong chúng ta biết lắng nghe bằng một trái tim rộng mở và thấu hiểu bằng những trải nghiệm, những vấp váp suốt những năm tháng qua. Hãy để gia đình là nơi mà mỗi người được an ủi, vỗ về, được có giá trị và là chốn bình yên mỗi khi trở về.

Khi còn nhỏ, phần lớn trẻ em đều có cuộc sống vui vẻ, sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần bình thường. Nhưng khi lớn lên, cha mẹ đều nhận thấy con mình bỗng nhiên thay đổi mà không biết tại sao. Không ít người chia sẻ, họ đang mất kết nối với con cái. Trên mạng xã hội cũng có không ít câu chuyện tương tự với muôn vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Có những người nhẹ thì mất phương hướng, nặng thì trầm cảm đến mức phải điều trị, thậm chí có người muốn chấm dứt cuộc sống.

Điều đó khiến trong đầu những người làm cha mẹ như chúng ta chứa rất nhiều suy nghĩ, lo lắng về đủ thứ nguy cơ ảnh hưởng tới con; và, những đứa trẻ dùng nhiều cách để đối phó với những lo lắng đó của cha mẹ.

Có những gia đình, cha mẹ và con cái còn chia rẽ ngay trong những bữa cơm. Khi cha mẹ mải nấu nướng, dọn dẹp, thì các con ru rú trong phòng với thế giới riêng. Con trẻ luôn cho rằng cha mẹ chẳng bao giờ chịu hiểu cho con. Cha mẹ thì nghĩ nói thế nào con cũng không chịu hiểu. Sự mất kết nối diễn ra khi cả hai phía không chịu hiểu nhau. Người lớn chúng ta chỉ nhìn bằng mắt nhiều hơn là bằng trái tim thấu hiểu, bằng trái tim rộng mở, bằng những trải nghiệm, những vấp váp của ngay chính mình, để gia đình thực sự là nơi nương náu, là chốn an toàn mỗi khi trở về. Nên có lúc, ta bỏ mặc cho gia đình trôi theo sóng gió cuộc đời. Thậm chí, ta bắt chước cách thức cha mẹ đã chèo lái gia đình khi xưa, dù hoàn cảnh, thời đại và mối quan tâm của gia đình ngày nay đã khác. Lại có lúc, ta áp dụng những kiến thức quản lý nơi công sở vào quản lý gia đình mà quên mất gia đình không phải là nơi làm việc. Chính vì vậy, việc bị mất phương hướng, làm cho gia đình bí bách, hoặc làm cho gia đình mất cảm xúc là điều dễ xảy ra.

Có những bậc cha mẹ dù rất yêu con, nhưng chỉ vì tham dạy, lại nói nhiều, lúc nào cũng sẵn sàng mang đến cho các con một câu chuyện cảnh giác, thành ra lại bị tác dụng ngược. Vì vậy, tất cả những gì chúng ta có thể làm đó là lắng nghe con bằng trái tim để đồng hành cùng con trên cả chặng đường phía trước. Gia đình phải là chốn nương náu của cảm xúc, là nơi nương tựa, bảo vệ, không chỉ cho con trẻ mà cho tất cả chúng ta./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Hoa lưu ly (forget me not) - một loài hoa tím nhỏ thủy chung, suốt đời ôm thương nhớ về mối tình vô vọng. Loài hoa tím ấy như tượng trưng cho một cuộc tình tàn phai rồi hồi sinh, hồi sinh rồi lại phai tàn từ kiếp này qua kiếp khác mặc cho trong đời ai nhớ ai quên.

Dường như hầu hết ở các làng quê Việt bây giờ, cùng với những thiết chế văn hóa được xây dựng khang trang, phục vụ đời sống văn hóa tinh thần của người dân, thì cổng làng gắn với tên làng đã tạo nên nét riêng dáng dấp của một làng lưu dấu trong tâm khảm mỗi người. Những tên gọi của làng thường hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa nhân văn sâu xa, mang cả ước vọng khát khao của cha ông một thuở lập làng với sự bình an, ấm no đầy đủ. Vì thế, danh xưng những tên làng cứ lưu mãi qua từng thế hệ…

Hà Nội đón tôi đương vào khoảnh khắc giao mùa. Gánh hoa loa kèn trắng tinh khôi tỏa mùi hương dịu nhẹ giao hòa trong làn gió nhè nhẹ khiến tâm hồn đa cảm thêm khắc khoải giao cảm với đời, để mênh mang thương nhớ hương vị cà phê Giảng - thức uống trở thành một phần thân thương, một phần văn hóa của Hà Nội phố.

Mẹ tôi không nghiện trầu cau nhưng mẹ vẫn trồng một giàn trầu xanh mơn mởn. Mẹ bảo nhà có giàn trầu mới ấm áp. Nhưng tôi hiểu mẹ đã gửi gắm vào đó biết bao nhiêu ân tình và cả nỗi nhớ về ngoại khôn nguôi.

Sống nhẩn nha giữa đời vội vã có thể chưa từng dễ dàng với chúng ta. Nhưng khi bước đi dưới những tán lá xanh xào xạc theo con gió, dưới bầu trời một màu ngăn ngắt xa xôi, tôi cảm giác hồn mình như cánh bồ công anh mảnh khảnh tự do bay mãi, chẳng nghĩ ngợi gì. Có những ngày như thế, những khoảnh khắc như thế. Chỉ cần im lặng hít thở thôi cũng đủ hạnh phúc.

Hà Nội với tôi là những thương nhớ đầu tiên từ hồi tôi đi thi đại học. Hà Nội đã lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt và còn là giấc mơ mà tôi chẳng thể chạm vào. Hà Nội là nhưng kỷ niệm của tôi khi biết người thương nhập viện, là khoảnh khắc thót tim khi đưa con ra cấp cứu viện nhi, là khoảnh khắc cháy lòng khi cha bệnh trọng. Và là khoảnh khắc đi chơi về muộn, thấy những người dân lầm lũi ngủ ngon lành nơi gầm cầu, trong lòng cống...