Chiều cuối năm
Bỗng nhiên ta tự hỏi, có ai về thăm lại quê xưa gửi cho ta một cành đào thắm, hay một nhành hoa dại, dù chỉ là trong tâm tưởng cũng thấy ấm lòng. Có lúc ở trong giấc mơ, ta thấy mình sớm được trở về. Ngày rời xa quê hương, ngày ta còn trẻ lắm. Hơn ba mươi năm xa quê, cho dù mỗi năm trở về, nhưng những ngày cuối năm gió đông tàn lay lắt lại càng thương sao dáng mẹ gầy, cặm cụi vất vả sớm khuya. Thương sao dòng nước mắt mẹ nhớ con. Những giọt nước mắt, từng giọt cuối cùng... sắp cạn. Con nước trôi qua còn nhớ chân cầu. Có lúc ta thấy mình như chú én lạc bên bờ biển rộng, hoài vọng ngóng trông, chất chứa. Sự mưu sinh của một con người trong một khúc quanh nào đó của cuộc đời có khi phải hy sinh, có khi phải đánh đổi.
Chiều cuối năm miên man nỗi nhớ, có ai về thăm quê hương nhặt dùm ta tuổi ấu thơ vàng. Những ngày tuổi thơ lang thang với đám bạn, nghe gió sông Hồng thổi từ phương Bắc, rét buốt đôi tay, run rẩy bờ môi. Nhưng lòng rạo rực, thảng thấy mùa xuân về bồng bềnh đậu trên vầng xanh mái tóc. Những con đường, góc phố Hà Nội ngập tràn hoa đang đua nhau khoe sắc vương hương. Vội vàng, rối rít như thể sợ mùa Xuân vụt đi. Ta nồng nàn lòng như mở hội. Nhớ phố cổ rộn ràng, nhớ tấp nập Hồ Gươm. Nhớ cơn mưa bay trong chiều cuối năm, người người hối hả, ngược ngược xuôi xuôi như muốn mang Hà Nội, mang mùa Xuân, mang cả Tết về nhà.
Buồn vui mông lung, giấc mơ cũ bỏ trôi giữa dòng. Ngoảnh lại nhìn về đầu năm 2023, dịch bệnh COVID-19 chưa chấm dứt vẫn có nơi thêm ca nhiễm mới. Niềm vui chưa kịp tìm về với người dân toàn cầu, nước Nga và Ukraina với cuộc chiến không biết đến bao giờ kết thúc. Kéo theo bao hệ lụy biến động về kinh tế, ảnh hưởng lan rộng không chỉ trong châu Âu mà trên toàn thế giới. Giá xăng dầu vẫn tăng cao, lương thực cũng vậy. Dịch bệnh COVID-19 chưa hết hẳn lại thêm căn bệnh “viêm gan bí ẩn” ở trẻ em xuất hiện. Dịch này nối dịch kia liên tiếp.
Đầu tháng 2/2023, Thổ Nhĩ Kỳ và Syria phải hứng chịu trận động đất kinh hoàng, hơn 54 nghìn người thiệt mạng, làm sập bao nhiêu tòa nhà. Năm 2023 khí hậu đột ngột thay đổi. Chỗ động đất, nơi hạn hán cháy rừng, biết bao nhiêu ngôi nhà bị phá hủy. Ngày 7/10 năm 2023 còn nổ ra cuộc xung đột lớn giữa Isasel với Halmas gây ra những hậu quả thảm khốc, tổn thất nặng nề, rất nhiều người bị chết. Thế giới một năm qua chưa một ngày được yên bình. Miền Trung oằn lưng chịu nhiều trận mưa bão. Trong đau thương, khó khăn, mất mát là thế, họ vẫn lạc quan có nắng ấm ở trên đầu.
Dịch bệnh, chiến tranh, thiên tai cũng đã làm thay đổi quan niệm về hạnh phúc. Chỉ cần bình an là đã may mắn và hạnh phúc. Những mong và hy vọng năm mới đến, mọi điều sẽ lại tốt đẹp trở lại. Chỉ có niềm tin mới khiến ta không gục ngã, không bao giờ ngừng yêu cuộc sống này.
Ta muốn ngả lòng mình vào mùa xuân quê hương. Thèm lắm mùi nhang trầm mẹ thắp. Muốn được hít hà mùi hương hoa ngày Tết, mùi mứt kẹo, bánh chưng xanh, nắm mùi già mẹ nấu nước tắm chiều ba mươi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta cảm nhận đã về nhà, về bên mẹ./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0