Chợ Tết
Trong cuộc sống hiện đại, chỉ cần vài thao tác tìm kiếm, một cú click chuột theo đơn hàng đã chọn sẵn, là mỗi người có thể lo đầy đủ cho gia đình một cái Tết. Không cần đi chợ tốn xăng, khỏi lấn lướt tất bật, khỏi nhớ trước quên sau, đồ tươi đồ khô, cá thịt, rau củ, bánh mứt hoa quả, mai vàng hồng đỏ… cứ thế mà theo xe chàng shipper giao tận nhà. Không thiếu thứ gì. Thậm chí có người còn gọi đó là cách “đi chợ” văn minh, tiện lợi, ưng ý và cả thân thiện môi trường. Tôi cũng thấy như vậy là hợp lý khi thời gian nghỉ Tết âm lịch của cả nhà đều eo hẹp, công việc thì bộn bề… Nhưng tôi vẫn cứ thấy thiêu thiếu một điều gì đó. Có lẽ là không khí chợ Tết thuở xưa. Mời bạn cùng Hường và Diệu Hiền đi chợ quê ngày cuối năm, một miền quê xa ở Quảng Nam.
Ai cũng để dành một khoản thu nhập để sắm Tết. Háo hức đi chợ Tết. Chợ để bán. Chợ để mua. Như là thói quen, mọi người đều mong phiên chợ những ngày giáp Tết.
Sáng sớm, sương còn mơ màng giăng, trên mọi nẻo đường đến ngôi chợ nhỏ nằm giữa lòng thị trấn, nhiều gánh hàng kĩu kịt. Này là gánh củ kiệu, củ gừng buộc thành từng kẹp bằng lạt tre hoặc lá cau. Này là mớ lá dong xanh được xếp rất đẹp. Này hàng bánh mứt với bao nhiêu màu sắc rực rỡ, bắt mắt... Rồi kia là hàng thịt cá, rau xanh. Chợ Tết cứ thế mở rộng và nối dài ra luôn mấy ngả đường. Hàng hóa giăng giăng đủ sắc màu xanh vàng đỏ tím. Trật tự ngày thường của các gian hàng nơi đây đã không còn nữa. Người bán người mua chen hết cả lối đi. Điều đặc biệt của phiên chợ Tết là sản vật quê nhà bán đi, hàng hóa mua về. Mà ai cũng phóng tay, khác hẳn ngày thường, dù giá cả có nhích hơn tí xíu. Bán mua gì cũng đều vui, vì là chợ Tết. Chiếc cassette trong những tiệm tạp hóa mở thật to những giai điệu xuân. Thêm những tiếng xôn xao cười đùa, đã nghe thấy tết rộn ràng khắp nơi.
Tôi nhớ mãi những ngày ấu thơ được mẹ cho đi chợ Tết. Cả đêm trằn trọc mong trời mau sáng. Tôi lon ton đi sau gánh rau cải và kiệu mẹ đã cắt tỉa lá vàng và bó, xếp rất cẩn thận. Từ nhà tôi đến thị trấn hơn năm cây số, nhưng tôi thấy chẳng có gì xa lắm. Lúc đó, tôi chưa biết để ý đến nỗi vất vả của mẹ, cũng không biết mẹ bán hàng được nhiều tiền hay không. Chỉ háo hức được xem chợ, được mẹ mua cho ổ bánh mì thơm phức giòn tan, hay con tò he sặc sỡ được nặn từ bột.
Đến chợ, mẹ dặn tôi nhớ đứng bên gánh rau kẻo bị lạc. Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Đứng yên nhìn người ta mua bán, hoặc ngắm nhìn những món hàng lạ lẫm vui mắt rồi theo mẹ mua hàng cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi. Tôi sẽ có rất nhiều chuyện để kể lại với đám bạn trong xóm. Bao nhiêu cái Tết như vậy cứ ăm ắp một miền trong trẻo. Ngày xưa đã trôi xa vào miền ký ức. Người ta vốn thường chỉ cảm nhận được hạnh phúc khi nó vuột khỏi tầm tay.
Quê tôi không có những phiên chợ đặc biệt như chợ Viềng (Nam Định), chợ Âm Dương (Bắc Ninh)…, nhưng phiên chợ Tết quê nhà vẫn đặc biệt trong cảm xúc của mỗi người. Tôi muốn giữ lại chút gì của những ngày chộn rộn Tết xưa trong cuộc sống hiện tại. Chợ Tết ngày nay vẫn rộn ràng và tràn đầy hương sắc, nhưng vì tôi đã không còn thơ bé để nghe xôn xao tiếng đời hay vì những chợ online làm giảm ý vị? Tự nhủ lòng phải biết chắt chiu từng khoảnh khắc quý giá của những ngày sắp sang xuân./.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
0