Chút hơi ấm ngày đông

Cơn gió cuối đông rót hơi lạnh vào mọi khoảng trống không gian. Hương thơm của cá lan tỏa khắp nhà mằn mặn mà níu lấy đôi bàn chân tôi ngưng bước để ở lại với bà ăn bữa cơm ngày mưa vội vã. Mâm cơm chiều mang theo tình thương của bà mặn mà, ấm áp. Hơi ấm ngày đông vẫn còn vương lại mãi trong trái tim tôi.

Quê ta, một ngày êm ả! Cơn gió cuối đông rót hơi lạnh vào mọi khoảng trống không gian. Ngoại nhẹ nhàng chắt nước khi cơm sôi vừa đủ, rồi khéo léo đặt vào đó chén cá mặn  để chưng, khi cơm vừa cạn nước, cá cũng vừa chín. Hương thơm của cá lan tỏa khắp nhà mằn mặn mà níu lấy đôi bàn chân tôi ngưng bước để ở lại với bà ăn bữa cơm ngày mưa vội vã.

Tôi lại cạnh bên ngoại, hít hà mái tóc ám đầy mùi khói bếp. Ánh mắt ngoại nheo lại vì cay cay, có cả vị mặn của cá làm cho nước bọt cứ tứa ra. Bầu trời tự dưng trở mình nổi gió, mấy cơn gió cứ ạt ào rít trên mái tôn cũ, xô những cây bắp ngoài vườn dúi vào với nhau. Ngoại nhấc nồi cơm từ trên bếp xuống đặt vào mâm đã có sẵn đĩa rau lang luộc, nước chấm và tô canh, rồi vội vàng với tay mặc thêm chiếc áo dạ cho ấm người. Tôi thấy bà hơi run lên vì rét, chạnh lòng thương đôi vai gầy đã hơn nửa đời vất vả lo toan, gánh gồng vì con cháu. Tôi ngồi lại bên nồi cơm nóng hổi, xới mỗi người mỗi bát. Bà gắp và đặt miếng cá mặn vào bát cơm tôi rồi giục: Cháu ăn nhanh đi cho nóng sốt!

Nhìn nồi cơm đang tỏa ra hơi ấm, tôi thấy vui, khi nhà chẳng còn phải ăn cơm độn như thời bao cấp, cuộc sống giờ đây đã khá giả hơn. Trên bàn ăn dù chỉ toàn là món ăn dân dã nhưng cũng là “mĩ vị” của một thời gian khó, nhọc nhằn. Đó là  rau lang luộc, cá mặn chưng. Thời tiết mưa dầm dề mà được ăn những thứ này còn gì bằng. Cá mặn là gọi theo vị của cá, thực chất đây là món cá muối với nhiều loại cá, cá chuồn. cá nục, cá mòi…

Tôi nhớ những sáng mưa tầm, mưa tã, ngoại mặc chiếc áo tơi bước vội xuôi dòng nước trên con đường làng mà về nhà. Tay bà mang theo món cá mặn, tôi tíu tít mừng vui vì tối nay có cá ăn. Cũng có những năm mùa mưa đến sớm, ngoại lại tự tay mình muối lấy chum cá để trong góc sân nhà vắng nắng. Rồi chậm rãi mà dùng qua cả một mùa mưa. Đã bao mùa nước lũ qua đi, tóc bà nay đã như mây trời ấp ôm, chở che cả một đời tôi.

Trong khoảnh khắc này, vết cứa tâm hồn của đứa trẻ tuổi đôi mươi dường như đang được chữa lành bằng tình thương vô hạn của bà. Lòng tôi ngập tràn yêu nhớ, những kỷ niệm xưa cũ như thước phim chiếu chậm chạy qua tâm trí mình. Thấy tôi ngẩn ngơ, bà dừng đũa, ánh mắt đầy âu yếm nhìn tôi nở nụ cười hiền hậu: “Lâu lắm rồi con mới về. Bà vui lắm. Cố gắng ăn uống, học hành cho đến nơi đến chốn”. Và miếng cơm, cắn miếng cá rồi nhai chầm chậm trong miệng, cơm dẻo thơm, cá đậm đà. Còn gì ngon bằng hương vị bữa cơm của ngoại.

Mỗi năm tôi mỗi lớn, đôi mắt bà đã mờ theo màu thời gian. Hôm nay tôi về, còn bữa cơm quê dạt dào tình thương, nhưng liệu rằng ngày mai hơi ấm đó còn chăng? Bưng bát cơm trên tay mà lòng tôi cứ nghèn nghẹn. Chẳng biết còn có thể về nhà quây quần cùng ngoại được bao lần nữa. Gian bếp kia sợ một ngày nào đó sẽ chẳng còn ngọn lửa nào để sưởi ấm đời tôi. Mâm cơm chiều mang theo tình thương của bà mặn mà, ấm áp… Hơi ấm ngày đông vẫn còn vương lại mãi trong trái tim tôi./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?