Cô đơn hay bình yên?
Càng trưởng thành, tôi lại càng muốn những lúc một mình như thế nhiều hơn, phải chăng con người ta ngày càng thiếu đi sự đồng cảm của những người xung quanh hay chính bản thân mình tự co lại, không muốn chia sẻ với người khác? Để rồi chỉ có thể tin vào chính mình hay đúng hơn là sợ phí phạm niềm tin.
Không gì có thể bào mòn sự lạc quan của một con người nhanh bằng sự hồ nghi và cũng không có gì khỏa lấp được khoảng trống của sự hụt hẫng một khi chỗ dựa mà ta tin tưởng nhất bị sụp đổ. Hố đen của vũ trụ luôn là nơi bí hiểm, hố đen của lòng người càng bí hiểm hơn. Thay vì không có gì chắc chắn giữa chốn bộn bề, ta về với ta một mình suy ngẫm và đối diện. Có người cho đó là sự cô đơn nhưng cũng có người cho đó là sự bình yên. Cũng có thể là muốn được bình yên thì phải đánh đổi bằng sự cô đơn? Phải chăng cái giá của bình yên bây giờ quá đắt?
Trong mắt mỗi người, hạnh phúc có những màu sắc khác nhau nên bình yên đối với mỗi người cũng khác nhau, có chăng để cảm nhận được hạnh phúc hay bình yên chúng ta đều phải nếm trải chung vị mặn của mồ hôi và nước mắt.
Có người cảm thấy hạnh phúc khi quay cuồng cùng những người bạn trong các câu lạc bộ nhảy múa hát hò đèn đỏ đèn xanh, có người thích tung tăng dạo phố cùng người mình yêu, tay trong tay nhau, giữa muôn người xa lạ nhìn nhau trìu mến. Có người cảm thấy bình yên bên gia đình và những đứa trẻ nhưng cũng có người chọn sống độc thân, không kết hôn hay không tái hôn sau tan vỡ.
Tôi lại thấy yên bình giản dị sau những lo toan cơm áo gạo tiền, có những buổi chiều êm đềm trong khu vườn nhỏ, nhìn những bông hoa xanh đỏ tím vàng, đẹp muộn màng trong ánh hoàng hôn. Tôi đưa tay hứng những giọt nắng chiều xuyên qua vòm cây, mây bay trên đầu và bàn chân đạp trên lá khô xào xạc. Bài hát ngày xưa vang lên khe khẽ, tôi mỉm cười hát theo mấy đoạn hay. Mây bay qua cánh rừng xa xa, đàn chim cũng vội vàng xếp thành hàng bay về bên kia núi. Đời người phải chăng cũng chỉ như vậy, giống như mặt trời dù chói chang thế nào thì cuối ngày cũng sẽ tắt, khuất dần theo bóng núi chiều xa.
Ai trong chúng ta cũng từng trải qua những mất mát, những tổn thương, vì cuộc sống không dễ dàng với ai và bình yên thì lại càng khó. Sau nhiều lần vấp ngã, tôi không còn ngây thơ kỳ vọng quá nhiều vào bất cứ điều gì ngoài bản thân mình. Tất cả những biến cố cũng không còn quá quan trọng, tôi nghiễm nhiên xem nó như là một phần của cuộc sống.
Tôi có thể vẫn khóc, nhưng rồi lại một mình lau nước mắt và mỉm cười. Những việc không như ý trên đời nó cũng nhiều như là nắng, là mưa, là không khí để ta hít thở. Càng trải qua nhiều, con người ta càng trầm tĩnh hơn, một mình ung dung vượt qua bao tổn thương vì chẳng có ai có thể sống thay ta và ta cũng không thể sống thay ai khác.
Không biết tự lúc nào, cô đơn cũng là một thú để mình tận hưởng, vì mỗi lần một mình vượt qua một chướng ngại, ta lại càng thấy mình vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn, và vì thế ta cũng có đủ nội lực để mà bao dung hơn, học cách tha thứ cho người cho ta, biết yêu thêm bản thân và yêu thêm cuộc sống.
Tôi có đọc ở đâu đó câu: "Có bình yên nào mà không xót xa". Vậy nên, tôi chọn bình yên một cách cô đơn, không so sánh thiệt hơn, không tính toán được mất với ai khác. Tôi cũng không mong ai đó thương cảm vì có thể bạn nghĩ rằng một mình là cô đơn, nhưng tôi lại cho rằng đó là sự tự do, sự bình yên. Cho nên bình yên hay cô đơn cũng như bình mình hay hoàng hôn, đều là do cách mỗi người cảm nhận. Dù như thế nào tôi cũng mong rằng, tất cả chúng ta sẽ tìm thấy sự bình yên theo cách của riêng mình dù là ranh giới của bình yên và cô đơn rất mong manh.
Kim Loan
Trong suốt chiều dài lịch sử, vai trò của người thầy luôn được đề cao và kính trọng như một “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo”. Nghề gieo những hạt mầm yêu thương lên mảnh đất tâm hồn học trò, để nó nảy mầm thành cây xanh của lòng nhân ái, là một điều thiêng liêng mà không phải ai cũng biết cách làm.
Vốn không hài lòng về chuyện con dâu thuê người giúp việc, Hồng Hà và mẹ chồng lại tiếp tục căng thẳng. Mục đích cuối cùng của mẹ chồng Hồng Hà vẫn là muốn con dâu ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình. Không ép được con dâu thay đổi, mẹ của Tuấn lại đến tìm con trai vừa thuyết phục vừa nói xấu con dâu, nhưng khi Tuấn tỏ rõ thái độ, bà vô cùng thất vọng.
Nhiều năm về trước, khi Internet mới xuất hiện, blog không phải là một khái niệm quá xa lạ với người dùng. Qua thời gian, Internet phát triển bùng nổ hơn, kéo theo đó là sự ra đời của hàng loạt các trang mạng xã hội khiến xu hướng xem blog dần thoái trào. Thế nhưng đến nay, vẫn có những người trẻ tìm đến blog như một nơi để lưu giữ kỉ niệm về một thành phố mà họ yêu.
Lừa đảo tài chính trực tuyến gia tăng tại Việt Nam; Bà Đỗ Thị Nhàn mong Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ tội; Làm rõ 1.400 tỷ đồng do Xuyên Việt Oil chiếm đoạt;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Để giữ thể diện trước Ngân, Long mua kẹo giúp Hải, một người bán kẹo dạo tỏ ra nghèo khổ. Sau đó, Ngân bất ngờ phát hiện Hải lành lặn, sống trong cùng chung cư và thực chất chỉ giả vờ để lừa gạt người khác. Cuối cùng, Ngân quyết định báo cáo sự việc cho cơ quan công an.
Hội nghị Thượng đỉnh Nhóm các nền kinh tế phát triển và mới nổi hàng đầu thế giới (G20) đã khép lại tại thành phố Rio de Janeiro (Brazil), với nhiều cam kết mạnh mẽ về chống đói nghèo, đánh thuế tỷ phú và tài chính khí hậu. Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất vẫn là liệu những cam kết này có được hiện thực hóa hay không?
0