Có một mùa đông đong đầy nỗi nhớ

Mới hôm nào thành phố vẫn còn đắm chìm trong không khí mát mẻ, dễ chịu của mùa thu nay đã trở mình trong những đợt gió se lạnh mang theo cả những nỗi buồn hiu hắt. Chính cái không khí giá lạnh và ảm đạm của tiết trời đông đã mang theo biết bao nỗi niềm bâng khuâng, khiến con tim ta chấp chới trong những nỗi niềm cô đơn hiu quạnh.

Chiều nay, mời bạn cùng Hường xuôi theo những dòng suy tư của Hoàng Hạnh trong một chiều đông.

Phố chuyển mùa. Mới hôm nào thành phố vẫn còn đắm chìm trong không khí mát mẻ, dễ chịu của mùa thu, nay đã trở mình trong những đợt gió se lạnh mang theo cả những nỗi buồn hiu hắt. Một vài tán cây đã rụng gần hết lá, chỉ còn trơ trọi những cành gỗ khẳng khiu điểm xuyết trong những lớp sương mù bảng lảng. Mỗi một mùa thu đi qua, cái hanh hao giá lạnh của những đợt gió bấc khi mùa đông tới như khắc sâu thêm những khoảng trống mong manh và yếu đuối vào lòng người.

Mùa đông về luôn kéo theo cả những nỗi nhớ triền miên không dứt. Đó có thể là nỗi niềm nhớ mong quê hương da diết của những người con xa xứ, xa quê. Là nỗi nhớ gia đình khôn nguôi bất chợt gõ cửa vào một đêm dài trống vắng. Là nỗi nhớ nhung của những kẻ đang yêu say đắm và đã từng yêu một cách chân thành. Thậm chí có thể chỉ là những nỗi nhớ vu vơ mơ hồ mà đến cả chính ta cũng chẳng thể cắt nghĩa. Chỉ biết rằng, chính cái không khí giá lạnh và ảm đạm của tiết trời đông đã mang theo biết bao nỗi niềm bâng khuâng, khiến con tim ta chấp chới trong những nỗi niềm cô đơn hiu quạnh.

“Dường như ai đi ngang cửa

Gió mùa đông bắc se lòng

Chút lá thu vàng đã rụng

Chiều nay cũng bỏ ta đi…”

Những âm điệu da diết của bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” mỗi một lần vang lên khắc khoải càng khiến cho ta thêm bồn chồn và nhớ nhung mỗi dịp đông về. Cái lạnh khe khẽ trải xuống phố khiến lòng người thêm khao khát hơi ấm để vợi bớt cô đơn. Không ồn ào náo nhiệt, cũng chẳng căng tràn nhựa sống, mùa đông cứ trải dài trong những nỗi nhớ mênh mang đến vô tận. Lòng người trở nên bồi hồi và xao xuyến lạ kì. Ngay đến cả nhịp sống dường như cũng chậm rãi hơn so với những tháng ngày thường nhật. Phố biếng lười trong những nỗi ưu tư; chỉ còn văng vẳng đâu đây vài ba tiếng động thưa thớt lạc lõng giữa những khoảng trống cô đơn, tĩnh mịch.

Đặc biệt hơn cả là chỉ có những khu vực thuộc miền Bắc mới có mùa đông. Tôi có một vài người bạn đang sống tha hương nơi hai miền Trung, Nam, họ thèm những đợt gió đông về mang theo cả hương vị của một miền quê xa xôi đầy ắp những kỉ niệm thương nhớ. Bởi lẽ cứ mỗi dịp đông về, hình ảnh những người mẹ, người bà ngồi đan áo ấm, mũ len có lẽ đã trở thành những dấu ấn sâu đậm và khó phai mờ trong kí ức của mỗi người con xứ Bắc. Khoảnh khắc cả gia đình quây quần sum vầy sưởi ấm bên bếp lửa có lẽ đã trở thành những hình ảnh đẹp đẽ và hạnh phúc nhất hiện diện trong một mùa đông giá lạnh. Dường như có ai đó đang chợt chạnh lòng tái tê và bồi hồi mong ngóng mỗi khoảnh khắc đông về.

Phố cũng trở nên thâm trầm hơn trong những ngày gió bấc. Mỗi một cuộc gọi đi cho những người nơi phương xa trong những ngày tháng này luôn kèm theo cả những lời hỏi thăm ân cần, dặn dò nhắc nhở người kia nhớ mặc thêm áo ấm. Thành phố mùa đông bỗng rơi vào những tháng ngày sâu lắng trong những nỗi niềm nhung nhớ chơi vơi. Cũng bởi thế mà tâm trạng con người lại càng trở nên mong manh và nhạy cảm.

Những kí ức vốn dĩ đã ngủ quên, trong một sớm mùa đông giá lạnh, bỗng chốc lại được khơi dậy và nhen nhóm. Trong lòng mỗi người vốn dĩ đã thừa thãi những khoảng trống cô đơn, nay gặp được dịp thích hợp, những ngọn lửa nhớ nhung cứ mặc sức mà bùng lên, bủa vây lấy tâm can, khiến cho lòng người cứ mãi ngổn ngang trong những xúc cảm xao động mãnh liệt. Mùa đông tới, ta chợt cảm thấy cần nhau hơn giữa nhịp đời hối hả./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…