Có một tô mì Quảng Đà Lạt đã trôi vào dĩ vãng
Riêng có một người lại khắc khoải khôn nguôi về tô mì Quảng Đà Lạt, một hương vị mà cả đời này cô ấy chẳng thể tìm được ở đâu khác.
Năm chín tuổi, tôi theo bố mẹ chuyển tới Đà Lạt để bắt đầu một cuộc sống mới. Đà Lạt đón tôi giữa màn sương mù giăng kín lối, trong cái lạnh, đói nghèo và vất vả. Với một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở miền quê phương Bắc xa xôi, mọi thứ nơi đây hiện lên trước mắt tôi đầy lạ lẫm. Mì Quảng là một trong rất nhiều điều mới lạ mà tôi đã lỡ đem lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mì Quảng là món quà sáng quen thuộc, không giống với phở Bắc hay các loại bún. Tô mì được hoà trộn bởi rất nhiều thực phẩm với các loại màu sắc bắt mắt. Hương vị đậm đà cô đọng trong chút nước dùng sền sệt làm vừa lòng thực khách.
Những sợi mì vàng mượt mà được quết mỡ bóng nhẫy trông như ánh nắng sớm mai mới lên từ phía chân trời. Mấy con tôm nõn nằm e ấp bên cạnh quả trứng gà bổ đôi trắng phau. Có nhiều nơi còn kết hợp cùng mảnh sườn hoặc miếng đùi gà to ở giữa bát. Tất cả đều được người đầu bếp tài tình sắp xếp hợp lý trong cùng một tô.
Tuy nhiên sự khác biệt của mì Quảng Đà Lạt chính là ở nước dùng. Nó có màu đỏ nhạt của bột điều, có vị ngọt mát từ củ sắn, béo ngậy của miếng ba chỉ được ninh lâu trong nước và thơm phức những hạt lạc rang giã nhỏ. Nước dùng không quá đậm đà mà vị thanh, nhẹ nhàng, dễ ăn, phù hợp với khẩu vị của Đà Lạt, nơi quy tụ cư dân tứ xứ.
Hồi đó tôi mười tuổi, sáng nào cũng ăn mì Quảng trước khi đi học. Bố mẹ đi làm xa, tôi ở cùng ông bà. Sáng sáng tôi được mẹ cho hai ngàn nhưng tô mì có giá tận năm ngàn. Giữa quán cóc dựng hờ bên hông ngôi nhà gỗ, cô bán hàng thương đứa trẻ nghèo nên cho tôi một tô mì nhỏ với mì và nước dùng. Tôi nhớ cô đã lấy cái muỗng dài khuấy sâu xuống đáy nồi rồi cố múc cho tôi thật nhiều bì lợn và củ sắn. Cũng nhờ vậy mà tô mì hai ngàn của tôi vẫn đầy ăm ắp.
Tôi ăn cùng rau xà lách tươi, đặc sản của Đà Lạt và trộn thêm một thìa ớt chưng. Xuýt xoa nhìn làn khói bốc lên, tôi gắp từng miếng nhỏ, chầm chậm nhâm nhi. Tôi khoan thai cảm nhận dư vị ngọt lành của nước, mùi thơm của lạc. Tôi nghe rõ thanh âm mãn nguyện khi miếng bì lợn mềm nhũn tan ra trên đầu lưỡi. Tôi thấy hương ớt cay nồng nàn xộc lên, đôi mắt tôi đỏ rực, sống mũi cay cay.
Bao năm trôi qua, tôi vẫn thèm hương vị bát mì Quảng của ngày gian khó ấy mà chẳng thể tìm được. Dù đi khắp chốn bốn phương, quay về quán cóc xưa để thưởng thức nhưng dĩ vãng nhạt nhoà. Chỉ có dư âm của tình thương vẫn quẩn quanh nơi đâu trong thẳm sâu hoài niệm. Tô mì Quảng của tình thương đã sưởi ấm lòng tôi trong những ngày tha phương cầu thực.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0