Cóc ở Tứ Xuyên

Từ xa xưa, dân gian đã có thói quen quan sát và lắng nghe các hiện tượng thiên nhiên bất thường xung quanh để đoán định thời tiết, khí hậu như: cóc nghiến răng, sau đó tất có mưa lớn; kiến nối đàn di chuyển lên cao là sắp mưa gió, lụt lội; chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng... Nhưng con người ngày nay lại đang quá lệ thuộc vào khoa học dự báo mà mất dần thói quen quan sát và lắng nghe từ thiên nhiên.

Sáng 17/11, Hà Nội bị rung lắc nhẹ do ảnh hưởng dư chấn của trận động đất từ biên giới Myanmar – Trung Quốc. Nhưng trừ một số ít người ở trên những tầng cao, có lẽ phần đông chúng ta chẳng hề biết mình vừa trải qua điều gì. Cách đây nhiều năm, ở Tứ Xuyên (Trung Quốc) cũng từng xảy ra trận động đất 7,9 độ richter khiến cóc nhảy ra đầy đường. Cũng trước hôm xảy ra động đất, gấu trúc nuôi ở công viên Thành Đô có biểu hiện khác lạ, chúng tỏ ra bứt rứt, bồn chồn. Và cũng thật lạ, toàn bộ số gấu trúc sau đó thoát khỏi tai hoạ.

Các nhà khoa học đã kết luận rằng, nhiều loài động vật, thực vật có năng lực thiên phú, chúng có khả năng kỳ lạ, khi sắp xảy ra hiện tượng thiên nhiên đặc biệt, chúng biết trước và chủ động thoát hiểm. Chúng còn phát ra những tín hiệu khác lạ báo động cho quần thể quanh nó, kể cả con người, thoát khỏi tai ương. Nhờ khả năng thiên phú này mà qua những trận đại hồng thuỷ lại xuất hiện con thuyền Noah, thế giới không bị xoá sổ, trái lại vẫn tồn tại, tiếp nối.

Từ xa xưa, dân gian đã có thói quen quan sát và lắng nghe các hiện tượng thiên nhiên bất thường xung quanh để đoán định thời tiết, khí hậu. Cóc nghiến răng, sau đó tất có mưa lớn. Kiến nối đàn di chuyển lên cao là sắp mưa gió, lụt lội. Nghe tiếng hổ trong đêm biết rừng yên hay động. Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng. Hay quạ tắm thì ráo, sáo tắm thì mưa.

Ảnh minh họa

Thuở chưa có cơ quan khí tượng thuỷ văn, người ta vẫn dựa vào hiện tượng thiên nhiên xung quanh để dự đoán thời tiết. Dần dần quá lệ thuộc vào khoa học dự báo, người ta mất dần thói quen quan sát và lắng nghe từ thiên nhiên. Oái oăm thay, rất nhiều sự kiện thiên nhiên xảy ra mà con người không thể biết trước dù con người thời hiện đại được máy móc tối tân hỗ trợ tự cho mình là thông minh hơn. Thế nhưng những loài vật dưới mắt con người là tầm thường nhất như: kiến, cóc, chuồn chuồn... lại biết trước.

Chúng ta phải cảm ơn thiên nhiên, chưa đủ, phải quay lại cùng thiên nhiên, thân thiện và tâm giao để được lắng nghe những điều thiên nhiên mách bảo. Thiên nhiên ẩn chứa biết bao điều bất trắc, mỗi ngày lại có thêm những quy luật không theo quy luật, lạnh lùng đưa con người vào tai hoạ. Dựa vào khoa học hiện đại để khám phá và dự báo là cần thiết, song bên cạnh đó đừng quên kinh nghiệm dân gian từ hàng ngàn năm qua./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Người ta bảo tạo hóa luôn công bằng, thiếu hụt điều này thì sẽ được bù đắp điều kia. Hàng bằng lăng ở hai bên đường mỗi ngày tôi qua lại đã minh chứng điều đó. Và cũng chẳng vì thiếu hương mà bằng lăng không làm cho hồn tôi xao xuyến. Những ngày này tôi ước có một cái máy ảnh thật xịn để có thể thu lại tất cả nét yêu kiều của bằng lăng. Mùa bằng lăng nở, tôi thường chạy xe trên những con phố rợp tím bằng lăng để nghe bao nhung nhớ ngập tràn. Và tôi nhớ anh.

Từ những cánh đồng làng, tôi lon ton lên thành phố để tìm chỗ tá túc. Nơi này đông đúc và hoa lệ, nhưng gánh nặng gạo tiền hình như đang cuốn những kẻ tứ xứ không còn thời gian để xây dựng quan hệ với ai đó xa lạ. Những căn phòng trọ luôn đóng cửa. Đôi khi, người hàng xóm đã ốm nặng vài tuần cũng chẳng ai biết tới để hỏi han. Cái bận cứ dùng dằng ôm ghì lấy vai họ. Tới nỗi họ còn chẳng kịp rảnh rỗi cho một lời quan tâm đến nhau.

Thành phố hình như không ngủ. Tiếng ồn ào từ phía chợ bắt đầu lúc hai, ba giờ sáng. Tôi nằm im trong phòng trọ lắng nghe tiếng gà gáy, những con gà chắc cũng mang từ quê lên chưa quen được với môi trường đêm lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn.

Bỗng một sớm mai thức giấc, hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở. Hương hoa chực chờ cánh cửa vừa hé là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư mang chớm hạ khẽ khàng...

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Chiều mưa, hương ngọc lan bên hiên nhà cứ lặng thầm quyến rũ. Bản nhạc Trịnh văng vẳng đâu đây cùng tiếng mưa "nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...".