Cóc ở Tứ Xuyên

Từ xa xưa, dân gian đã có thói quen quan sát và lắng nghe các hiện tượng thiên nhiên bất thường xung quanh để đoán định thời tiết, khí hậu như: cóc nghiến răng, sau đó tất có mưa lớn; kiến nối đàn di chuyển lên cao là sắp mưa gió, lụt lội; chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng... Nhưng con người ngày nay lại đang quá lệ thuộc vào khoa học dự báo mà mất dần thói quen quan sát và lắng nghe từ thiên nhiên.

Sáng 17/11, Hà Nội bị rung lắc nhẹ do ảnh hưởng dư chấn của trận động đất từ biên giới Myanmar – Trung Quốc. Nhưng trừ một số ít người ở trên những tầng cao, có lẽ phần đông chúng ta chẳng hề biết mình vừa trải qua điều gì. Cách đây nhiều năm, ở Tứ Xuyên (Trung Quốc) cũng từng xảy ra trận động đất 7,9 độ richter khiến cóc nhảy ra đầy đường. Cũng trước hôm xảy ra động đất, gấu trúc nuôi ở công viên Thành Đô có biểu hiện khác lạ, chúng tỏ ra bứt rứt, bồn chồn. Và cũng thật lạ, toàn bộ số gấu trúc sau đó thoát khỏi tai hoạ.

Các nhà khoa học đã kết luận rằng, nhiều loài động vật, thực vật có năng lực thiên phú, chúng có khả năng kỳ lạ, khi sắp xảy ra hiện tượng thiên nhiên đặc biệt, chúng biết trước và chủ động thoát hiểm. Chúng còn phát ra những tín hiệu khác lạ báo động cho quần thể quanh nó, kể cả con người, thoát khỏi tai ương. Nhờ khả năng thiên phú này mà qua những trận đại hồng thuỷ lại xuất hiện con thuyền Noah, thế giới không bị xoá sổ, trái lại vẫn tồn tại, tiếp nối.

Từ xa xưa, dân gian đã có thói quen quan sát và lắng nghe các hiện tượng thiên nhiên bất thường xung quanh để đoán định thời tiết, khí hậu. Cóc nghiến răng, sau đó tất có mưa lớn. Kiến nối đàn di chuyển lên cao là sắp mưa gió, lụt lội. Nghe tiếng hổ trong đêm biết rừng yên hay động. Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng. Hay quạ tắm thì ráo, sáo tắm thì mưa.

Ảnh minh họa

Thuở chưa có cơ quan khí tượng thuỷ văn, người ta vẫn dựa vào hiện tượng thiên nhiên xung quanh để dự đoán thời tiết. Dần dần quá lệ thuộc vào khoa học dự báo, người ta mất dần thói quen quan sát và lắng nghe từ thiên nhiên. Oái oăm thay, rất nhiều sự kiện thiên nhiên xảy ra mà con người không thể biết trước dù con người thời hiện đại được máy móc tối tân hỗ trợ tự cho mình là thông minh hơn. Thế nhưng những loài vật dưới mắt con người là tầm thường nhất như: kiến, cóc, chuồn chuồn... lại biết trước.

Chúng ta phải cảm ơn thiên nhiên, chưa đủ, phải quay lại cùng thiên nhiên, thân thiện và tâm giao để được lắng nghe những điều thiên nhiên mách bảo. Thiên nhiên ẩn chứa biết bao điều bất trắc, mỗi ngày lại có thêm những quy luật không theo quy luật, lạnh lùng đưa con người vào tai hoạ. Dựa vào khoa học hiện đại để khám phá và dự báo là cần thiết, song bên cạnh đó đừng quên kinh nghiệm dân gian từ hàng ngàn năm qua./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?