Cởi trói cho tâm hồn

Mỗi người đều có những hạnh phúc và đau khổ riêng. Chỉ có bạn mới biết rõ nhất sự nóng lạnh và cảm nhận vị đắng cay, mặn ngọt của cuộc đời mình. Điều quan trọng là chúng ta không những phải có khả năng chịu đựng thất bại, đau khổ mà còn phải học cách xóa đi những vết thương mà nó mang lại, cởi bỏ xiềng xích mà nó đeo bám trong lòng chúng ta càng sớm càng tốt. Chỉ có như vậy, cuộc sống mới có thể tươi đẹp, đáng sống.

Có một thính giả chia sẻ, khi nghe chương trình của Hường, cô ấy đồng cảm vì nhìn thấy mình trong đó. Và cô ấy đã chia sẻ cho Hường câu chuyện của mình.

Tôi 35 tuổi, có chồng và hai con đủ nếp tẻ, có nhà, có xe. Nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ tôi có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc ở độ tuổi còn khá trẻ. Nhiều lúc bản thân cũng cảm thấy mình chẳng có lý do gì để không hạnh phúc. Vậy nhưng trên thực tế, ba năm trở lại đây tôi rơi vào trạng thái chán chường triền miên không lối thoát.

Tôi làm ở một nơi chuyên nghiệp. Công việc đặc thù, bận bịu, nhiều khi phải làm đêm hôm. Tôi có khả năng học hỏi, làm việc nhanh và trách nhiệm nên được đánh giá tốt trong công việc. Tuy nhiên mặt bằng lương của công ty không cao, lương tôi cũng thuộc dạng trung bình, đây là một điểm khiến tôi nhiều lần muốn đổi việc dù rất mong gắn bó với công ty. Điều quan trọng hơn làm tôi luôn trăn trở là cảm giác không có một sự nghiệp thật sự. Đã mấy năm rồi mà tôi vẫn là nhân viên bình thường. Giờ đây tôi vẫn không biết mình thực sự muốn gì.

Chuyện làm tôi chán nản nhất có lẽ là việc gia đình. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường lấy nhau và cùng xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Chồng tôi hiền lành, chăm chỉ, yêu vợ thương con, chia sẻ mọi việc nhà và chăm sóc con cái với tôi. Anh cũng không có tật xấu gì, chỉ năm vài ba lần nhậu cùng anh em bạn bè. Có lẽ chuyện chỉ là lối suy nghĩ quá khác nhau. Tôi là người khá tỉ mỉ, kỹ tính, nhạy cảm, còn anh lại vô tâm vô tư. Những khi có mâu thuẫn, tôi luôn trò chuyện thẳng thắn để anh hiểu, anh thì luôn cho rằng tôi đã làm lớn những chuyện nhỏ nhặt. Lâu dần, chuyện cứ dồn nén và thành hố sâu ngăn cách. Có thời gian tôi chỉ muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân và nghĩ tới chuyện ly hôn. Tuy nhiên, cả hai đều không muốn xa cách các con, chúng tôi có thể không phải là vợ chồng tốt của nhau nhưng vẫn là những ông bố bà mẹ tốt nhất của con. Cuối cùng cả hai thống nhất sẽ không ly hôn.

Tôi cũng muốn cố gắng để xây đắp lại tình cảm nhưng thật khó. Cho tới giờ, chúng tôi vẫn sống chung trong hòa bình và tôn trọng, nhưng có lẽ giống như hai người bạn. Mỗi ngày thức dậy tôi đều cảm thấy buồn chán, nhiều khi không muốn bước ra khỏi giường, thấy mình sống không có mục tiêu và động lực gì nữa. Tôi không biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng hiện tại.

Hường thấy rằng không chỉ riêng bạn mà không ít người phải chịu đựng những xiềng xích vô hình của tâm hồn. Mong muốn một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc là một mong muốn chính đáng của bất kỳ ai. Cũng có lẽ vì thế mà chúng ta mong mỏi, theo đuổi sự hoàn hảo trong cuộc sống. Nhưng Hường thấy rằng, khuyết thiếu cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Người xưa từng nói: Cảnh giới đẹp nhất là “hoa chưa nở hết, trăng chưa tròn đầy”. Vì vậy, chủ động thoát khỏi trạng thái bi quan, thoát khỏi tâm lý buồn phiền, chán nản là điều bạn cần làm. Dũng cảm đối mặt với cuộc sống, đừng để mình trở thành nạn nhân của sự thất bại.

Cuộc đời như một cuốn sách. Mỗi người đều có những hạnh phúc và đau khổ riêng. Chỉ có bạn mới biết rõ nhất sự nóng lạnh và cảm nhận vị đắng cay, mặn ngọt trong cuốn sách của cuộc đời mình. Khi chúng ta hạnh phúc, chúng ta mong rằng khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng nỗi đau, sự thất bại sẽ đến với chúng ta một lúc nào đó mà chúng ta không thể biết trước, cũng không thể ngăn cản được. Điều quan trọng là chúng ta không những phải có khả năng chịu đựng thất bại, đau khổ mà còn phải học cách xóa đi những vết thương mà nó mang lại, cởi bỏ xiềng xích mà nó đeo bám trong lòng chúng ta càng sớm càng tốt. Chỉ có như vậy, cuộc sống mới có thể tươi đẹp, đáng sống.

Thời gian trôi đi mà cuộc sống thì ngắn ngủi. Xã hội luôn cạnh tranh khốc liệt. Nhịp sống thì căng thẳng và mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp. Nếu chúng ta không tự tháo gỡ những xiềng xích vô hình trong tâm hồn mình, thì một ngày nào đó, nó sẽ kéo chúng ta xuống tận cùng đau khổ. Không ít người, trong lúc khổ đau, muốn từ bỏ cuộc sống. Nhưng sinh mệnh rất quý giá, đừng vì những phút giây buồn chán, tuyệt vọng mà từ bỏ sinh mệnh. Khổ đau rồi sẽ qua đi. Nhìn núi để tĩnh tâm và nhìn biển để tâm hồn rộng mở, đối xử tốt với chính mình, trân trọng những gì mình đang có, rồi một ngày, sự bình an sẽ tìm về./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.

Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.

Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.

Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.

Có người thích ngắm hoàng hôn, những lúc ấy cô thấy hồn mình thật tĩnh lặng. Như rặng núi sau hè nhẹ nhàng chìm vào đêm tối, lối mòn nào bước chân cũng dần xa. Cô hay nhẩn nha, thật ra là không biết làm gì hơn, nhìn mông lung theo ánh nắng buông lơi qua thềm. Mặt trời lặn dần, bâng khuâng ngày khép lại. Ngày mai là một ngày mới, thì thôi đừng nhìn lại, thôi đừng nhớ chuyện đã qua.

Phố lúc nào cũng hối hả. Người vội vã đi làm cho kịp giờ. Người tất bật đón con lúc tan ca. Người chớp nhoáng bán mua. Người gấp gáp giao hàng. Đường tuy rộng mà chật chội, đông đúc. Nắng nóng, khói bụi, kẹt xe, ngập nước… liệu ra phố có gì vui?