Dấu chấm phẩy

Có một người kể với tôi rằng: Cô ấy đã xăm một dấu chấm phẩy trên cổ tay trái. Khi nhìn thấy hình xăm nhỏ nhắn đó, nhiều người thường tò mò hỏi về ý nghĩa của nó.

Ở tuổi đôi mươi, tôi nghĩ rằng nếu không đạt được thành công khi còn trẻ, tôi sẽ phải đối mặt với một cuộc sống khó khăn lúc về già. Trong khi bạn bè xung quanh đều thành đạt và tài giỏi, thì tôi cảm thấy mình không nổi bật và thật kém cỏi. Tôi vội vã muốn khẳng định bản thân và đã mở một cửa hàng thời trang dù chưa hiểu rõ về kinh doanh. Tôi làm việc từ 16 đến 18 giờ, thậm chí lên tới 20 giờ một ngày. Tôi cố gắng chăm chỉ để bù đắp cho những thiếu sót của mình. Nhưng sau ba tháng, cửa hàng phải đóng cửa và tôi hoàn toàn trắng tay. Thay vì rút kinh nghiệm để đứng lên và hướng về tương lai, tôi không ngừng tiếc nuối về những điều đã qua, những điều chưa hoàn thiện, những lỗi lầm và thất bại trong quá khứ.

Đã có một thời gian dài tôi mắc chứng rối loạn cảm xúc. Tôi mất hết nhiệt huyết trong cuộc sống, khó tập trung, chỉ muốn ở một mình, cuộn tròn người trong chăn để ngủ và gần như lúc nào cũng mệt mỏi. Sự thay đổi chóng mặt của cảm xúc gây trở ngại cho các mối quan hệ và công việc của tôi rất nhiều. Tôi từng nghĩ: không sao đâu, mình sẽ ổn thôi, thời gian sẽ chữa lành vết thương và mình sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng thời gian không thần kỳ đến mức đó. Những cảm xúc tiêu cực chẳng dễ dàng buông tha. Thay vì thừa nhận và làm bạn với nó, tôi chọn cách phủ nhận và đè nén. Tôi luôn cố tỏ ra mình vui vẻ, mình ổn, mình chẳng có gì phải tiếc nuối trong cuộc sống. Tôi sợ ai đó đánh giá mình yếu đuối, kém cỏi. Vậy nên, tôi đã chèn ép những cảm xúc mang tên buồn, sợ hãi, hoang mang… vờ rằng chúng không hề tồn tại.

Ảnh minh họa.

Sau một thời gian không chú ý, sức khỏe tâm lý của tôi trở nên tồi tệ và dần mất kiểm soát. Vào một ngày thu se lạnh, tôi mất kiểm soát lần đầu tiên! Tôi đột ngột rời khỏi văn phòng, bỏ ngang cả việc đang làm, không thu dọn túi đồ. Tôi chạy ngay ra ngoài vì muốn ngồi một mình thay vì ở trong văn phòng với gần 20 con người và tiếng máy móc chạy ì ì. Tôi đi bộ rất lâu trên phố Nguyễn Đình Thi để ngắm nhìn sóng nước hồ Tây mênh mang. Tới khi đôi chân mỏi mệt, tôi mới chọn một quán café và ở đó từ 10 giờ sáng đến tận 6 giờ chiều. Tôi gọi một tách capuchino nhưng không hề nhấp môi, chỉ ngồi lau nước mắt. Tôi đổ lỗi cho áp lực công việc và gửi đơn xin thôi việc ngay ngày hôm sau. Chỉ vài ngày sau khi nghỉ ở công ty cũ, tôi đã nhanh chóng tìm được công việc khác. Được hai tuần, tôi lại xin nghỉ vì không thể tập trung cho công việc dù được đồng nghiệp hỗ trợ rất nhiều.

Mình là đứa thất bại - ngay cả khi đứng trước menu đồ uống mà không biết chọn món gì tôi cũng bật ra suy nghĩ này. Thời gian đó, tôi cứ vẽ ra những viễn cảnh tương lai mù mịt và hoài nghi mọi thứ xung quanh mình. Một người bạn, dù trước đó rất yêu thương tôi, sẵn sàng vun vén cho tôi mọi thứ của anh ấy, cũng không chịu được tính tình thất thường lúc mưa lúc bão của tôi và đã lựa chọn chia tay.

Một ngày mưa gió mịt mùng cuối thu, tôi ngồi lì ở quán cà phê ngắm dòng người qua lại vì không muốn mang bộ mặt nặng trĩu về nhà. Trong nhóm trò chuyện của gia đình hiện lên những dòng tin nhắn:

Tối nay em có ăn cơm nhà không?

Tôi chợt nhận ra đã rất lâu rồi mình không ăn tối cùng gia đình.

Ảnh minh họa.

Rồi những dòng tin nhắn nối tiếp nhau. Tôi chợt nhận ra có rất nhiều người yêu thương tôi. Họ sẵn sàng chìa cho tôi một bờ vai, hà cớ gì tôi cứ phải cố gắng tỏ ra cứng cỏi, yếu lòng một chút có sao đâu. Cuộc sống của tôi vô cùng đáng giá! Tôi có gia đình, anh chị em, những người bạn và cả chính bản thân mình nữa. Tôi chẳng có lý do gì để từ bỏ nó.

Tôi chịu nghe lời cô bạn thân và đi khám bệnh. Biết vấn đề của mình, tôi mới dần bình tĩnh trở lại. Bạn không thể giải quyết vấn đề khi bạn chưa thể gọi tên được nó! Đứng trước những mỏi mệt do bệnh lý, tôi lại nghĩ rằng đó là do bản thân mình yếu kém, hèn nhát nên càng thúc ép mình cố gắng hơn nữa. Hẳn bạn có thể đoán được kết quả, điều đó chỉ càng làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cho đến khi hiểu được rằng mình đang bị ốm, tôi cho phép bản thân nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe.

Tôi bắt đầu học cách lắng nghe nội tâm, tôn trọng và yêu thương bản thân nhiều hơn. Thay vì lo lắng cho tương lai - không biết có xảy ra hay không, tôi tập trung thưởng thức hiện tại. Và tôi nhận ra thời gian không cho mình sự trưởng thành, chỉ có mình tự nỗ lực trưởng thành, tự đứng lên mới giải quyết được vấn đề của bản thân. Tôi bắt đầu học cách trở nên dũng cảm. Dũng cảm để thừa nhận và bộc lộ cảm xúc của mình. Dũng cảm để chấp nhận những mất mát đã xảy ra. Dũng cảm để xin lỗi vì những sai lầm của bản thân. Dũng cảm để cảm ơn những người yêu thương mình. Quan trọng nhất, dũng cảm để không phải giả vờ rằng mình dũng cảm.

Ảnh minh họa.

Thật may mắn, nhờ tình yêu thương, sự chia sẻ động viên của người thân và bạn bè, tôi đã vượt qua những cơn sóng cảm xúc dữ dằn nhất. Tâm trí tôi dần yên bình trở lại, đôi mắt tôi đã lại nhìn thấy nhiều gam màu tươi sáng của cuộc đời. Vào ngày sinh nhật tròn 25 tuổi, tôi xăm một dấu chấm phẩy nho nhỏ, đơn giản nơi cổ tay trái với ý nghĩa đánh dấu mốc trưởng thành.

Trong một câu văn, dấu chấm phẩy được sử dụng để đặt giữa các vế câu hoặc các bộ phận đẳng lập với nhau, tạo ra sự liên kết mạch lạc và sự phân chia rõ ràng giữa các phần câu. Khi đọc đến dấu chấm phẩy, chúng ta sẽ nghỉ lại dài hơn so với dấu phẩy, nhưng ngắn hơn so với dấu chấm. Điều này giúp tạo ra một dòng suy nghĩ nhất quán và liên tục, không làm mất đi sự kết nối giữa các phần của câu. Dấu chấm phẩy nơi cổ tay trái nói với tôi rằng: tôi có thể dừng lại lâu hơn, mất nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nhưng tôi không đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.

Dấu chấm phẩy cổ vũ tôi tự mình đứng lên, chấm phẩy muộn phiền và viết tiếp những niềm vui, dùng những bài học trong quá khứ để tiếp thêm can đảm tiến về phía trước. Nó nhắc nhở tôi mở lòng để nhận ra rằng có nhiều người quan tâm và yêu thương mình. Dấu chấm phẩy cũng ẩn chứa ước mong: những ai đang phải đối mặt với nốt trầm của cuộc sống có thể ngừng lại một chút để nghỉ ngơi, để phục hồi sức mạnh nội tại và bắt đầu lại. Hãy trân trọng hiện tại để vẽ nên một tương lai tươi sáng.

Thanh Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Sáng 22/12, sương mù vẫn bao phủ khắp các con phố của Thủ đô cùng bầu trời nhiều mây, tạo nên một khung cảnh huyền bí và thơ mộng. Nhiệt độ dao động từ 12 đến 19 độ.

Giá gạo Việt Nam và gạo Ấn Độ giảm trên thị trường châu Á trong tuần qua; Hà Nội: Xử lý nghiêm cán bộ đảng viên vi phạm pháp luật về giao thông; Căng thẳng tại Trung Đông: Israel bị cáo buộc tấn công bệnh viện ở Bắc Gaza; Lật phà ở Congo, khoảng 140 người thiệt mạng và mất tích;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin ngày hôm nay.

Bảo tàng ở mỗi quốc gia không chỉ giúp lưu giữ những giá trị văn hóa lâu đời của dân tộc, nét tinh túy của nhân loại, mà còn tạo ra những giá trị vật chất cho nền kinh tế. Đồng thời, Bảo tàng còn có giá trị giáo dục lịch sử dân tộc, truyền thống, thẩm mỹ, nuôi dưỡng tâm hồn, phát triển trí tuệ. Vì vậy cần có những cách để mọi người khi đến Hà Nội là nghĩ cần phải đi bảo tàng.

Từ những phiến đá thô sơ cho đến những công trình vững chãi, không chỉ là câu chuyện về một vật liệu thiên nhiên mà còn là hành trình tìm lại những ký ức, những dấu ấn của quá khứ còn vương vấn trên từng viên đá lỗ chỗ, từng ngôi nhà mang dấu tích của thời gian. Đó là đá ong, lặng thầm gắn bó với con người Hà Nội suốt hàng trăm năm qua.

Khi bước sang tuổi già, người cao tuổi không thể lao động và mọi khoản chi tiêu đều phụ thuộc vào lương hưu.

Nem lụi hay còn gọi là nem nướng, là một đặc sản quen thuộc của ẩm thực Việt. Thế nhưng nhà máy sản xuất nem nướng lớn nhất thế giới lại được đặt ở Udon Thani – một tỉnh phía Đông Bắc Thái Lan có đông người Việt Nam sinh sống, do một doanh nhân gốc Việt làm chủ.