Đau lòng trước lời nói của người khác
Khi còn nhỏ, chúng ta ai cũng từng một lần trải qua cảm giác không muốn đến trường vì lời nói của người khác. Kể cả khi đã lớn, những điều này vẫn có thể lặp lại. Những câu nói tiêu cực từ người khác có thể khiến chúng ta nghi ngờ bản thân, suy nghĩ sai lệch về mình và bắt đầu phê phán, so sánh mình với “tiêu chuẩn” của người khác. Nếu không đủ vững vàng và kiên định về tinh thần, thì những lời nói ấy chính là “chất xúc tác” nhanh nhất để bạn gục ngã.
Tôi không thể nhớ hết mình đã trải qua bao nhiêu đêm dài mệt mỏi về tinh thần lẫn thể chất vì những lời nhận xét của người khác. Bản thân con người chúng ta có cách vận hành rất lạ, nếu thể chất mệt mỏi nhưng tinh thần đủ tốt bạn vẫn có thể leo lên ngọn núi cao nhất mà mình muốn; còn khi bạn có một cơ thể khỏe mạnh đến mấy mà tinh thần mệt mỏi, thì ngay cả bước đi trên thảm cỏ bạn cũng thấy khó nhọc. Nhưng sau nhiều đêm trằn trọc, tôi nhận ra trong khi mình khổ sở bởi câu nói của người khác, thì họ vẫn bình thản đi tiếp, chỉ có bản thân tôi chậm lại. Vậy, tại sao chúng ta cứ phải bận lòng vì lời nhận xét của người khác?
Dù người khác có phán xét bất kỳ điều gì về bạn, thì đêm đến, thứ duy nhất mỗi người chúng ta đối diện chính là những vấn đề của bản thân chứ chẳng phải của ai khác. Bởi những vấn đề, những suy nghĩ của bản thân mới ảnh hưởng trực tiếp tới bạn; còn lại, những nhận xét của người khác, xét cho cùng cũng chẳng tác động gì tới sự sống còn của chúng ta. Dù họ có nói xấu bạn sau lưng hay nói xấu bạn trước mặt, bạn cũng không thể xấu đi chỉ vì lời nói của một ai đó.
Trong mỗi chúng ta đều có sự lương thiện, chân thành, khoan dung… nhưng cũng chứa đựng cả sự giả tạo, hẹp hòi, ghen tuông, đố kỵ… Và khi bạn đối với ai đó bằng cả sự chân thành, bạn sẽ đón nhận những điều ngọt ngào. Nếu bạn đố kỵ, ngờ vực và giả tạo đối với người khác, bạn cũng khó tránh khỏi việc bị người khác hoài nghi và ngờ vực./.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
Có người thích ngắm hoàng hôn, những lúc ấy cô thấy hồn mình thật tĩnh lặng. Như rặng núi sau hè nhẹ nhàng chìm vào đêm tối, lối mòn nào bước chân cũng dần xa. Cô hay nhẩn nha, thật ra là không biết làm gì hơn, nhìn mông lung theo ánh nắng buông lơi qua thềm. Mặt trời lặn dần, bâng khuâng ngày khép lại. Ngày mai là một ngày mới, thì thôi đừng nhìn lại, thôi đừng nhớ chuyện đã qua.
Phố lúc nào cũng hối hả. Người vội vã đi làm cho kịp giờ. Người tất bật đón con lúc tan ca. Người chớp nhoáng bán mua. Người gấp gáp giao hàng. Đường tuy rộng mà chật chội, đông đúc. Nắng nóng, khói bụi, kẹt xe, ngập nước… liệu ra phố có gì vui?
0