Đêm ấy quỳnh hương nở
Ngày ấy khi sinh cô ra, mẹ và ông bà ngoại đều nói cô khóc quá. Khóc ngày chưa chán nên cô khóc cả đêm. Ai bế cũng khóc mà không bế thì cô vẫn khóc. Không cách nào dỗ được, khóc đủ mệt thì tự thiếp đi.
Đêm nào mẹ hoặc cả nhà cứ phải thay nhau bồng bế cô như vậy. Cả nhà thành ra vì đứa bé hư thân là cô mà chuyển sang sống cả về đêm.
Rồi có lẽ để cho đêm đẹp hơn thì ông ngoại cô đã trồng khóm dạ quỳnh. Nhưng cô thích gọi nó là quỳnh hương hơn. Từ đó, cả nhà sẽ vừa có thể bế cô lại vừa ngắm hoa quỳnh cho đỡ chán. Cái tên Quỳnh đã theo cô như thế, ông ngoại đã lấy luôn tên loài hoa trắng muôn muốt ấy để đặt cho cô.
Nếu cái tên là thanh âm đẹp nhất của con người và thể hiện tâm hồn của họ, thì chữ Quỳnh trong tên của cô là sự hờn dỗi, hờ hững và thầm lặng. Đó không phải loại hoa ngọt ngào, thích toả sắc bung hương. Không mơn mởn muôn màu để khiến người ta đắm say. Bởi có lẽ đó là loài hoa duy nhất không cần nắng. Để con người ta hiểu rằng, màn đêm là điều không thể thiếu. Màn đêm lãng mạn và sống động vô cùng!
Quỳnh hương khi lạc vào thi ca, ta mới cảm nhận rõ được sự duy nhất của nó:
"Hoa trăng với lại hồn tôi
Phút giây hư thực, đất trời trôi qua
Đến khi thức dậy nhìn ra
Ánh trăng vừa tắt, sắc hoa vừa tàn"
Dường như nhà thơ Tế Hanh không thức để ngắm quỳnh hương đâu. Dường như ông đang cảm nhận hương vị cuộc sống quyện với sinh khí của đất trời để mà ngẫm nhân tình thế thái. Hồn hoa và trăng, khoảnh khắc ấy đã thấm đượm đến mức con người mơ hồ theo. Sự ngây ngất ấy chỉ có màn đêm mới đủ sức mang lại. Và chỉ có thi nhân mới cảm để mà say.
Say rồi mới tỉnh. Như hoa nở rồi mới tàn. Và trăng có mọc rồi mới tắt. Người với tình, hợp rồi sẽ tan!
Chuyện nhân tình thế thái, đến và đi đều trong khoảnh khắc. Để dù ta có tỉnh dậy và thảng thốt thì cũng biết đó là quy luật trần gian.
Thuở bé, cô vì tò mò chính cái tên của mình mà quyết tâm thức một lần để ngắm quỳnh hương nở.
Cái sự chờ đợi ấy là cả một điều đáng nghĩ. Để sau này cô luôn nhớ rằng, việc kiên nhẫn chờ đợi là một việc cần thiết.
Người ta vẫn nói chờ đợi là hạnh phúc. Vốn dĩ sự chờ đợi không là niềm vui hay hạnh phúc. Mà ta cần phải chờ đợi để xứng đáng với niềm hạnh phúc cuối cùng ta nhận được.
Quỳnh hương nở rất khẽ. Đủ nắng hoa sẽ nở nhưng với quỳnh hương thì đêm phải đủ sâu, khi giấc ngủ của con người và mọi sự sống đã đủ say. Chỉ có ai đó đủ mong chờ, mới thấy quỳnh hương nở.
Và giây phút đủ ấy diễn ra nhanh vô cùng. Có khi ta lỡ chớp mắt ngủ quên, chợt nhìn ra quỳnh hương đã nở xong mất rồi!
Có lẽ vì vậy, người muốn gặp quỳnh hương còn cần phải đủ tâm nữa. Cho dù hoa có hờ hững với người thì người lại không được vô tâm.
Và cô, cũng phải mất vài đêm mới được trọn vẹn một lần tròn xoe mắt say mê khi quỳnh nở. Hoa sẽ bật lớp đế bên ngoài, một lớp đế mỏng mềm nhưng thuôn dài nhọn như gươm giáo, mang sắc tía hồng. Để cho từng cánh hoa trắng tinh như băng thanh ngọc khiết đang xếp chồng lên nhau, lần lượt bung ra. Khi bung hết để lộ nhị vàng, quỳnh sẽ toả hương. Quỳnh thơm lắm, hương thơm mát dịu cả trời đêm. Khi hương sắc cùng nhau khoe ra, quỳnh hương đẹp kiều diễm.
Vẻ đẹp lộng lẫy nhất trên đời cho dù chỉ mang một sắc trắng. Bởi giữa đêm đen, quỳnh chỉ cần khoác trắng là đã đủ ngỡ ngàng.
Vẻ đẹp khiêm nhường không cần ganh đua ấy khiến người ta thấy rằng con người ta đôi khi không cần tranh giành, chỉ cần lặng lẽ và chọn cho mình sự thể hiện đúng nơi đúng lúc thì vẫn nổi bật, thậm chí khiến người khác phải trân trọng đắm say.
Có khi, quỳnh hương được tả như một đại diện của kiếp hoa chóng tàn. Bởi nó chỉ nở một lần duy nhất rồi sẽ rũ héo ngay.
"Xót hoa thầm nở đêm sầu
Mới khoe trinh bạch đã đau héo tàn"
Nhưng quỳnh hương biết thản nhiên chấp nhận quy luật tự nhiên của tạo hoá. Cho nên khi đến lượt mình khoe ra, quỳnh đã mang trọn vẹn cả hương cả sắc để bất cứ ai được nhìn ngắm đều đắm chìm.
Quỳnh hương mang đến cho con người muôn vàn cảm xúc như thế. Và mặc kệ, quỳnh vẫn nở vào đêm như thế, nhanh và khẽ như thế. Dù đêm ấy có trăng có sao hay không, có người chờ đợi, có người ngắm hay không…
Đêm ấy, quỳnh hương vẫn nở đẹp!
Có một cô gái, cũng như bao người khác, cô có thể ngồi ở bên này gửi lời hỏi thăm một người bạn ở tận bên kia quả địa cầu, nhưng, nhiều hơn một lần, cô đã chọn chữ viết tay để tỏ bày. Những lần ấy, cô thấy lòng mình bay bổng như thể hái được đóa mây bồng bềnh rồi mê say đưa tay tung hứng.
Một buổi sáng tháng Tám, có người tỉnh dậy, trong tiết thu dìu dịu, cảm thấy tâm hồn thật khoan khoái, dễ chịu. Một cơn gió thật nhẹ thoảng qua cũng đủ đưa hương thị chín từ cây thị già góc vườn lùa vào cánh mũi phập phồng. Và bao ký ức về một mùa thu đong đầy yêu thương lại tràn về.
Mỗi độ thu về, có một người bỗng nhớ Hà Nội, quê ngoại yêu dấu của mình da diết. Mới đấy đã bốn mươi năm. Thuở ấu thơ, cô không bao giờ quên những lần về quê theo chân ông ngoại ra phố chơi, sà vào gánh hàng rong lạ lẫm, thưởng thức món cốm Vòng hương thơm ngọt dịu, thanh tao.
Có một người tự hỏi mình rằng tại sao lại yêu Hà Nội? Không biết, có phải vì Hà Nội dịu dàng mà cháy bỏng, đằm thắm mà mạnh mẽ, trong sáng mà quyến rũ, cổ điển mà hiện đại, có phải bởi vì Hà Nội khó đoán để cho người ta mãi nhớ, mãi thương?
Có người nói với tôi rằng cô ấy từng đọc rất nhiều câu chuyện mang đến sự ấm áp. Mỗi chúng ta sẽ có những suy nghĩ và cảm nhận riêng về sự ấm áp ấy. Còn với riêng cô thì sự ấm áp chỉ cần đến từ những điều đơn giản và bình dị trong cuộc sống của mình.
Có một người rời Hà Nội để theo chồng về Phú Thọ sinh sống vào một ngày cuối hạ. Điều mà cô luyến tiếc nhất là phải chia xa mùa thu Hà Nội, khi ấy đang cận kề. Không còn được nhấm nháp mỗi sáng gói cốm của bà lão ở cổng làng Vòng, không còn hoàng hôn đạp xe quanh hồ Tây se lạnh heo may, không còn cuối tuần ngắm màn lá vàng rơi thành thảm dày ở phố Hoàng Diệu…
0