Đêm ấy quỳnh hương nở
Ngày ấy khi sinh cô ra, mẹ và ông bà ngoại đều nói cô khóc quá. Khóc ngày chưa chán nên cô khóc cả đêm. Ai bế cũng khóc mà không bế thì cô vẫn khóc. Không cách nào dỗ được, khóc đủ mệt thì tự thiếp đi.
Đêm nào mẹ hoặc cả nhà cứ phải thay nhau bồng bế cô như vậy. Cả nhà thành ra vì đứa bé hư thân là cô mà chuyển sang sống cả về đêm.
Rồi có lẽ để cho đêm đẹp hơn thì ông ngoại cô đã trồng khóm dạ quỳnh. Nhưng cô thích gọi nó là quỳnh hương hơn. Từ đó, cả nhà sẽ vừa có thể bế cô lại vừa ngắm hoa quỳnh cho đỡ chán. Cái tên Quỳnh đã theo cô như thế, ông ngoại đã lấy luôn tên loài hoa trắng muôn muốt ấy để đặt cho cô.
Nếu cái tên là thanh âm đẹp nhất của con người và thể hiện tâm hồn của họ, thì chữ Quỳnh trong tên của cô là sự hờn dỗi, hờ hững và thầm lặng. Đó không phải loại hoa ngọt ngào, thích toả sắc bung hương. Không mơn mởn muôn màu để khiến người ta đắm say. Bởi có lẽ đó là loài hoa duy nhất không cần nắng. Để con người ta hiểu rằng, màn đêm là điều không thể thiếu. Màn đêm lãng mạn và sống động vô cùng!
Quỳnh hương khi lạc vào thi ca, ta mới cảm nhận rõ được sự duy nhất của nó:
"Hoa trăng với lại hồn tôi
Phút giây hư thực, đất trời trôi qua
Đến khi thức dậy nhìn ra
Ánh trăng vừa tắt, sắc hoa vừa tàn"
Dường như nhà thơ Tế Hanh không thức để ngắm quỳnh hương đâu. Dường như ông đang cảm nhận hương vị cuộc sống quyện với sinh khí của đất trời để mà ngẫm nhân tình thế thái. Hồn hoa và trăng, khoảnh khắc ấy đã thấm đượm đến mức con người mơ hồ theo. Sự ngây ngất ấy chỉ có màn đêm mới đủ sức mang lại. Và chỉ có thi nhân mới cảm để mà say.
Say rồi mới tỉnh. Như hoa nở rồi mới tàn. Và trăng có mọc rồi mới tắt. Người với tình, hợp rồi sẽ tan!
Chuyện nhân tình thế thái, đến và đi đều trong khoảnh khắc. Để dù ta có tỉnh dậy và thảng thốt thì cũng biết đó là quy luật trần gian.
Thuở bé, cô vì tò mò chính cái tên của mình mà quyết tâm thức một lần để ngắm quỳnh hương nở.
Cái sự chờ đợi ấy là cả một điều đáng nghĩ. Để sau này cô luôn nhớ rằng, việc kiên nhẫn chờ đợi là một việc cần thiết.
Người ta vẫn nói chờ đợi là hạnh phúc. Vốn dĩ sự chờ đợi không là niềm vui hay hạnh phúc. Mà ta cần phải chờ đợi để xứng đáng với niềm hạnh phúc cuối cùng ta nhận được.
Quỳnh hương nở rất khẽ. Đủ nắng hoa sẽ nở nhưng với quỳnh hương thì đêm phải đủ sâu, khi giấc ngủ của con người và mọi sự sống đã đủ say. Chỉ có ai đó đủ mong chờ, mới thấy quỳnh hương nở.
Và giây phút đủ ấy diễn ra nhanh vô cùng. Có khi ta lỡ chớp mắt ngủ quên, chợt nhìn ra quỳnh hương đã nở xong mất rồi!
Có lẽ vì vậy, người muốn gặp quỳnh hương còn cần phải đủ tâm nữa. Cho dù hoa có hờ hững với người thì người lại không được vô tâm.
Và cô, cũng phải mất vài đêm mới được trọn vẹn một lần tròn xoe mắt say mê khi quỳnh nở. Hoa sẽ bật lớp đế bên ngoài, một lớp đế mỏng mềm nhưng thuôn dài nhọn như gươm giáo, mang sắc tía hồng. Để cho từng cánh hoa trắng tinh như băng thanh ngọc khiết đang xếp chồng lên nhau, lần lượt bung ra. Khi bung hết để lộ nhị vàng, quỳnh sẽ toả hương. Quỳnh thơm lắm, hương thơm mát dịu cả trời đêm. Khi hương sắc cùng nhau khoe ra, quỳnh hương đẹp kiều diễm.
Vẻ đẹp lộng lẫy nhất trên đời cho dù chỉ mang một sắc trắng. Bởi giữa đêm đen, quỳnh chỉ cần khoác trắng là đã đủ ngỡ ngàng.
Vẻ đẹp khiêm nhường không cần ganh đua ấy khiến người ta thấy rằng con người ta đôi khi không cần tranh giành, chỉ cần lặng lẽ và chọn cho mình sự thể hiện đúng nơi đúng lúc thì vẫn nổi bật, thậm chí khiến người khác phải trân trọng đắm say.
Có khi, quỳnh hương được tả như một đại diện của kiếp hoa chóng tàn. Bởi nó chỉ nở một lần duy nhất rồi sẽ rũ héo ngay.
"Xót hoa thầm nở đêm sầu
Mới khoe trinh bạch đã đau héo tàn"
Nhưng quỳnh hương biết thản nhiên chấp nhận quy luật tự nhiên của tạo hoá. Cho nên khi đến lượt mình khoe ra, quỳnh đã mang trọn vẹn cả hương cả sắc để bất cứ ai được nhìn ngắm đều đắm chìm.
Quỳnh hương mang đến cho con người muôn vàn cảm xúc như thế. Và mặc kệ, quỳnh vẫn nở vào đêm như thế, nhanh và khẽ như thế. Dù đêm ấy có trăng có sao hay không, có người chờ đợi, có người ngắm hay không…
Đêm ấy, quỳnh hương vẫn nở đẹp!
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
0