Đi thật xa để chữa lành

Cụm từ chữa lành có thể bạn đã nghe và đọc rất nhiều ở khắp các trang mạng hay cả những câu nói hằng ngày. Với tôi, thật sự đã có thời gian loay hoay mãi để tìm cách chữa lành.

Tôi từng muốn buông hết những tảng đá nặng nề đang đeo đẳng để không còn bị ràng buộc bởi những thứ gọi là định kiến, trách nhiệm hay áp lực. Tôi mệt mỏi với công việc 12 giờ mỗi ngày, sau đó lại tiếp tục giao hàng và trở về nhà lúc tối mịt.

Tôi bỏ lỡ khoảnh khắc bình minh đầu ngày, bỏ lỡ ban trưa khi mặt trời treo mình trên cây bằng lăng trước ngõ và bỏ lỡ cả hoàng hôn vàng ruộm buổi chiều tà. Buông cơ thể nặng nề xuống chiếc giường nhưng những ngổn ngang trong tôi vẫn còn đó.

Tôi né tránh khi mỗi lần nhận cuộc gọi từ gia đình vì những điều tổn thương vẫn luôn nằm trong cụm từ con nhà người ta. Mãi sau này khi đủ thời gian để ngẫm lại, tôi mới hiểu ba mẹ luôn yêu thương tôi vô điều kiện nhưng vì trao quá nhiều hy vọng mà vô tình đặt cho tôi đôi gánh nặng nề.

Tôi căng thẳng với những cuộc họp, những điều không hài lòng với những mối quan hệ xung quanh. Tôi ganh tị tại sao người khác họ có thể vừa làm việc, vừa nâng cấp bản thân và cả hưởng thụ. Chẳng phải giữa tôi và họ đều có 24 giờ một ngày sao? Phải chăng thế giới này đang chống lại tôi?

Ảnh minh hoạ: SHUTTERSTOCK.

Có vẻ như năng lượng tiêu cực ấy sẽ còn mãi nếu tôi không bình tâm lại, lắng nghe chính mình. Một người anh từng hỏi tôi như thế nào là lắng nghe, tôi đã không ngần ngại mà trả lời rằng đó là khi chúng ta nghe người khác nói. Anh cười xòa rồi từ tốn bảo, ông bà ta tạo ra từ lắng nghe bởi vì chỉ khi ta lắng lại mới có thể nghe một cách trọn vẹn. Và trước khi nghe người khác nói, mình cần lắng lại để nghe chính bản thân mình.

Giây phút ấy tôi im bặt, bởi từ trước đến giờ tôi chưa một lần đối thoại với bản thân hay quan tâm đến cỗ máy kì diệu bên trong mình. Tôi chông chênh vì chính tôi chưa thiết lập được thời gian biểu? Vì ôm quá nhiều thứ vào mình và vô tình tạo nên những nút thắt? Anh bảo tôi rằng áp lực ai cũng có, điều quan trọng là góc nhìn và cách ta đối diện. Có vẻ như tôi đang hạnh phúc có điều kiện, nghĩa là phải đạt được mục tiêu đề ra thì tôi mới hạnh phúc mà tôi quên mất rằng hạnh phúc là hành trình, không phải kết quả.

Suốt quãng thời gian sau đó tôi đã gặp những người truyền cho tôi động lực và sự tích cực. Tôi vạch ra những lịch trình cụ thể trong một ngày, thức dậy vào sáng sớm, pha một ly trà ấm, nghe một bài nhạc êm và bắt đầu tập quan sát từ những điều quen thuộc nhất. Tôi cũng sắp xếp những mối quan hệ và đặc biệt là thời gian quan sát, khám phá sở thích cá nhân lẫn trò chuyện với chính mình.

Tôi đăng ký lớp học vẽ dù từ trước đến nay luôn nghĩ mình là một người không có năng khiếu nghệ thuật. Cô giáo nói với tôi rằng thật ra vẽ không hề khó, hãy thoải mái sáng tạo và xem đó như một cuộc dạo chơi sắc màu. Tôi vẫn nhớ như in ngày tốt nghiệp, tôi đã bất ngờ về bản thân mình khi hoàn thành bức vẽ cánh đồng hoa hướng dương phối cảnh Đêm đầy sao của họa sĩ Van Gogh. 

Tôi bắt đầu tham gia nhóm mạng xã hội, nơi mà mọi người có cùng đam mê, tần số. Tôi cũng hiểu mình hơn, lắng nghe bản thân và trải lòng ra một cách tự nhiên với những người thương yêu.

Ảnh minh hoạ: Guidepost.

Tôi bước những bước chân chậm rãi trên con đường quen thuộc, cảm nhận ánh nắng mặt trời vui đùa trên tán lá, tôi đặt tay mình lên những cánh hoa mười giờ mỏng manh ngập sắc màu mà từ bao lâu tôi đã vô tình bỏ lỡ. Tôi duỗi thẳng cơ thể trên chiếc giường quen thuộc, đặt tay lên ngực trái, dõi theo từng nhịp thở và tiếng con tim đang nhịp nhàng. Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy cậu con trai sáu tuổi của mình ngồi ngay bên cạnh. Cậu bé bảo lúc nãy thấy tôi nhắm mắt, con đã kiễng chân lên kéo rèm lại để tôi không bị chói mắt. Những yêu thương nhỏ nhoi ấy vẫn diễn ra hằng ngày mà nay lòng tôi lại xúc động đến lạ. Tôi nói lời cảm ơn với con trai mình cùng một cái ôm thật chặt, cậu bé vùi đầu vào lòng tôi rồi cười khe khẽ.

Tôi nhận thấy rằng tôi sẽ là chính mình khi ở đúng môi trường, chủ động xoay chuyển bản thân theo hướng tích cực, mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên tốt đẹp. Và khi tôi bình tâm, sắp xếp lịch trình cho chính bản thân mình, tôi nhận thấy rằng việc chữa lành không ở đâu xa mà ở ngay những điều gần gũi quanh ta.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.

Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.

Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.

Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.

Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.

Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.