Đi về phía mùa Xuân
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những cảm xúc về mùa xuân của Diệu Hiền.
Tôi thảng thốt nhớ lại những vội vã của tháng Chạp. Thời gian và công việc cứ như là sự “giải nén” từ cái tệp 11 tháng trước đó của năm. Đi chợ mua mua sắm sắm, về nhà dọn dẹp thu xếp. Cái gì đến Tết cũng thấy thiếu, cũng cần phải làm mới hoặc mua thêm. Có mấy ngày Tết mà đồ ăn thức uống nhiều bao nhiêu cũng chưa thấy đủ. Nói như một người bạn, sắm Tết không biết để đón những vị khách nào mà vui, mà rộn rã. Với một người bạn khác, những ngày đậm đà không khí Tết nhất là khoảng độ hăm lăm đến ba mươi tháng Chạp. Qua mùng Một, coi như hết Tết. Như đã chạm vào xuân thì xuân nhanh tan biến. Nhanh hơn nhiều nỗi mong chờ. Bình thường, thời gian công việc của tôi là trình tự các thứ trong tuần. Tự nhiên sắp Tết là đếm ngày theo lịch âm. Ông bà mình cũng hay, hai tháng cuối năm cũ, đầu năm mới không phải số đếm mà được gọi tên: tháng Chạp, tháng Giêng. Không hiểu hết ý nghĩa ấy nhưng ai cũng thấy từng khoảnh khắc trôi đi nhanh như chớp mắt. Thế nên, hơi thở vạn vật ngày cận Tết, con người hồ như chưa kịp thưởng thức.
Ra Giêng, thấy đất trời chuyển mình không ngờ. Những cơn mưa rả rích trong cái sắt se của tháng Chạp giờ đã nhường chỗ cho nàng xuân tươi tắn. Kìa là cây bàng. Trời càng lạnh, lá càng thẫm, đỏ cả góc trời, giờ chỉ còn lác đác vài chiếc cuối cùng. Những nụ búp non tơ đã bật lên mạnh mẽ, hướng về trời xanh. Kìa là cánh đồng làng mới run rẩy mấy lá non mơn, giờ đã xanh rì chuẩn bị cho kỳ ngậm sữa. Hành trình du xuân của tôi không thể không đến vườn rau hữu cơ của người anh trai. Cả một trời xuân, từng luống bắp sú chuẩn bị thu hoạch đợt sau Tết tràn trề nhựa sống. Các loại rau củ quả như cải cay, xà lách, rau muống, bí bầu…tươi non như đang được tưới một nguồn năng lượng xuân từ đất trời, từ bàn tay chăm chút cần mẫn của người. Vài luống cải lên ngồng vàng rực bên giàn mướp nên thơ. Xuân là đây chứ cần chi đi đâu xa… Chụp vài tấm hình và muốn ôm hết cả vào lòng cho “đã đầy”, “no nê”, “chuếnh choáng” như lời thi sĩ Xuân Diệu. Về nơi đây, ai cũng có thể tận hưởng sự trong trẻo, hồn nhiên của cỏ cây hoa lá, chạm đến khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn mình.
Tháng Giêng. Tôi chạy xe về làng mỗi ngày theo miên man hoa cỏ. Dọc con đường, xuyến chi nở rộ, rung rinh, trắng muốt cả lối đi. Đám hoa ngũ sắc ven đồi nhoài hết cành, trườn xuống bờ đường mà thi nhau vàng hồng đỏ. Hoa cứ lao xao suốt mấy nẻo quanh co, bên triền núi, dọc bờ sông hay chen giữa đám lau lách còn lác đác vài bông trắng phất phơ thương nhớ mùa đông… Thực lòng, chưa bao giờ tôi thấy ngũ sắc nở nhiều như xuân nay. Hay do tôi vội quá chưa kịp tận hưởng những nét đáng yêu mỗi tháng ngày?
Tháng Giêng, đi về phía mùa xuân, tôi thật thích thú trước muôn hình vạn trạng nhà của nhện. Nhện giăng đầy trên bờ cỏ, ruộng lúa, hay có khi chỉ giăng trên mặt đất khô. Mỗi tổ nhện là một sự độc đáo từ hình hài đến cách giăng kết tơ. Có loài nhện chỉ giăng vài sợi tơ; có loài kỳ công vừa tơ vừa ổ. Sợi tơ tưởng mong manh mà chắc dẻo đến không ngờ. Chẳng biết cả đêm qua, những chú nhện bé tí đã thu được siêu “chiến lợi phẩm” nào từ những sợi tơ mỏng manh dệt khéo ấy. Tôi chỉ biết thán phục những “kiến trúc sư” tài hoa đã tạo nên vô số ngôi nhà đủ kích cỡ lớn bé, phủ khắp nẻo làng tôi. Nhà của loài vật nhỏ này đẹp nhất khi được “lợp” thêm giọt sương xuân li ti, li ti…
Tháng Giêng. Góc vườn phủ tím một màu hoa. Hoa thầu đâu rơi nhè nhẹ trong làn gió xuân mơn man, bên lúa đồng ngát xanh thì con gái. Tôi muốn bỏ dép, đi chân trần trên đường làng hay ngồi bệt, tựa lưng vào ngõ đá xanh kín màu rêu để thả trôi muộn phiền, thảnh thơi cùng cỏ cây mây trời, tiếp cho mình nguồn năng lượng mới. Có một điều gì đó cứ vang lên trong sự im lặng, trong mùa sinh sôi./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0