Đợi nhé thương ơi!

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đong đầy.

“Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không ai được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…” Điều không mong muốn ấy đã xảy ra với một người. Và Thùy Mỵ gửi cho Hường những dòng thư dành cho một người đã rời đi và một người chưa biết khi nào xuất hiện.

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đầy.

Em vẫn nhớ một ngày hạ vắng, anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng như biết phát sáng trong mắt em. Và rồi nhớ thương tự lúc nào không biết. Một ngày xuân xanh chao nghiêng cánh én, tiếng chim trời lảnh lót trong thoang thoảng hương bay, em đã gật đầu với trái tim thổn thức. Mình chính thức cùng nhau đi qua năm tháng, không hẹn mà gặp ở những đoạn đường xưa xa. Góc phố, đường quen, gánh hàng rong nơi chúng ta hò hẹn. Em thích hoa cỏ, khi sắm sửa cho mình một khu vườn xinh xinh. Em thích bầy mèo con trong khu vườn nắng ấm, bên luống rau luống cà vừa hái vừa chăm. Em thích nhiều lắm những điều nhỏ bé, nhưng rồi, lại chỉ muốn gục đầu vào vai anh.

Chúng ta đã đi qua nhiều kỉ niệm, nhưng chưa bao giờ chạm được đến nhau. Khoảng lặng trong em nhiều theo năm tháng, thoáng u buồn cho những ngày xuân xanh. Mình kết thúc trong yên lặng vào một chiều thương nhớ, anh về dựng xây sự nghiệp, em thì lặng lẽ ôm đồ xa xứ kiếm kế sinh nhai. Cũng như hai nẻo đường thương chưa bao giờ có điểm trùng lặp, mình khác biệt tính cách mà nhẫn nhịn đi cùng nhau. Em thích hoàng hôn trên biển xanh mây trắng, còn anh thì thích ánh bình minh trên đỉnh núi cheo leo. Mình không cùng lý tưởng và chẳng cùng chí hướng, nên chỉ có thể dừng lại rồi bước tiếp những con đường riêng.

Mình chẳng thể tiến nên đành phải lùi lại thật xa, chẳng thể làm bạn cũng không thể thành chồng nên vợ. Một ngày kia, ai đó thay thế em sẽ yêu anh đậm sâu, sẽ cùng anh đi qua cuộc đời. Và đâu đó trên con đường sẽ có một người phù hợp với em hơn. Một người cùng thích hoàng hôn trên biển hoang vắng, yêu một người mơ màng như thi sỹ. Em không rõ rồi mình có gặp được người như thế hay không, nhưng em thầm cám ơn vì năm tháng đó đã gặp được anh. Dẫu tình đầu khó thành mộng ước, nhưng em đã hạnh phúc vì từng được yêu.

Em ngắm nhìn từng món quà anh tặng, chợt nhớ chậu xương rồng trong thời xa kí ức. Món quà anh cẩn thận đem về cho em, hoa xương rồng năm đó có tận ba màu đỏ, xanh, vàng. Giờ đây chậu cây đã héo úa. Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…

Em vẫn đợi như mưa đợi nắng, em đợi một chiều thương nào đó, sẽ có người vì biết em thích hoa hồng mà trồng cả vườn hồng. Biết em thích canh khổ qua mà chẳng ngần ngại xuống bếp nấu ăn, biết em hay dỗi hờn thì cưng chiều hết lòng hết dạ. Em đợi tiếng thương yêu. Em đợi anh sẽ xuất hiện trước em. Chờ em nhé thương ơi xin đừng vội, em đợi một người biết thương em./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Thành phố hình như không ngủ. Tiếng ồn ào từ phía chợ bắt đầu lúc hai, ba giờ sáng. Tôi nằm im trong phòng trọ lắng nghe tiếng gà gáy, những con gà chắc cũng mang từ quê lên chưa quen được với môi trường đêm lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn.

Bỗng một sớm mai thức giấc, hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở. Hương hoa chực chờ cánh cửa vừa hé là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư mang chớm hạ khẽ khàng...

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Chiều mưa, hương ngọc lan bên hiên nhà cứ lặng thầm quyến rũ. Bản nhạc Trịnh văng vẳng đâu đây cùng tiếng mưa "nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...".

Hoa lưu ly (forget me not) - một loài hoa tím nhỏ thủy chung, suốt đời ôm thương nhớ về mối tình vô vọng. Loài hoa tím ấy như tượng trưng cho một cuộc tình tàn phai rồi hồi sinh, hồi sinh rồi lại phai tàn từ kiếp này qua kiếp khác mặc cho trong đời ai nhớ ai quên.

Dường như hầu hết ở các làng quê Việt bây giờ, cùng với những thiết chế văn hóa được xây dựng khang trang, phục vụ đời sống văn hóa tinh thần của người dân, thì cổng làng gắn với tên làng đã tạo nên nét riêng dáng dấp của một làng lưu dấu trong tâm khảm mỗi người. Những tên gọi của làng thường hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa nhân văn sâu xa, mang cả ước vọng khát khao của cha ông một thuở lập làng với sự bình an, ấm no đầy đủ. Vì thế, danh xưng những tên làng cứ lưu mãi qua từng thế hệ…