Đợi nhé thương ơi!

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đong đầy.

“Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không ai được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…” Điều không mong muốn ấy đã xảy ra với một người. Và Thùy Mỵ gửi cho Hường những dòng thư dành cho một người đã rời đi và một người chưa biết khi nào xuất hiện.

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đầy.

Em vẫn nhớ một ngày hạ vắng, anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng như biết phát sáng trong mắt em. Và rồi nhớ thương tự lúc nào không biết. Một ngày xuân xanh chao nghiêng cánh én, tiếng chim trời lảnh lót trong thoang thoảng hương bay, em đã gật đầu với trái tim thổn thức. Mình chính thức cùng nhau đi qua năm tháng, không hẹn mà gặp ở những đoạn đường xưa xa. Góc phố, đường quen, gánh hàng rong nơi chúng ta hò hẹn. Em thích hoa cỏ, khi sắm sửa cho mình một khu vườn xinh xinh. Em thích bầy mèo con trong khu vườn nắng ấm, bên luống rau luống cà vừa hái vừa chăm. Em thích nhiều lắm những điều nhỏ bé, nhưng rồi, lại chỉ muốn gục đầu vào vai anh.

Chúng ta đã đi qua nhiều kỉ niệm, nhưng chưa bao giờ chạm được đến nhau. Khoảng lặng trong em nhiều theo năm tháng, thoáng u buồn cho những ngày xuân xanh. Mình kết thúc trong yên lặng vào một chiều thương nhớ, anh về dựng xây sự nghiệp, em thì lặng lẽ ôm đồ xa xứ kiếm kế sinh nhai. Cũng như hai nẻo đường thương chưa bao giờ có điểm trùng lặp, mình khác biệt tính cách mà nhẫn nhịn đi cùng nhau. Em thích hoàng hôn trên biển xanh mây trắng, còn anh thì thích ánh bình minh trên đỉnh núi cheo leo. Mình không cùng lý tưởng và chẳng cùng chí hướng, nên chỉ có thể dừng lại rồi bước tiếp những con đường riêng.

Mình chẳng thể tiến nên đành phải lùi lại thật xa, chẳng thể làm bạn cũng không thể thành chồng nên vợ. Một ngày kia, ai đó thay thế em sẽ yêu anh đậm sâu, sẽ cùng anh đi qua cuộc đời. Và đâu đó trên con đường sẽ có một người phù hợp với em hơn. Một người cùng thích hoàng hôn trên biển hoang vắng, yêu một người mơ màng như thi sỹ. Em không rõ rồi mình có gặp được người như thế hay không, nhưng em thầm cám ơn vì năm tháng đó đã gặp được anh. Dẫu tình đầu khó thành mộng ước, nhưng em đã hạnh phúc vì từng được yêu.

Em ngắm nhìn từng món quà anh tặng, chợt nhớ chậu xương rồng trong thời xa kí ức. Món quà anh cẩn thận đem về cho em, hoa xương rồng năm đó có tận ba màu đỏ, xanh, vàng. Giờ đây chậu cây đã héo úa. Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…

Em vẫn đợi như mưa đợi nắng, em đợi một chiều thương nào đó, sẽ có người vì biết em thích hoa hồng mà trồng cả vườn hồng. Biết em thích canh khổ qua mà chẳng ngần ngại xuống bếp nấu ăn, biết em hay dỗi hờn thì cưng chiều hết lòng hết dạ. Em đợi tiếng thương yêu. Em đợi anh sẽ xuất hiện trước em. Chờ em nhé thương ơi xin đừng vội, em đợi một người biết thương em./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…