Đợi nhé thương ơi!

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đong đầy.

“Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không ai được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…” Điều không mong muốn ấy đã xảy ra với một người. Và Thùy Mỵ gửi cho Hường những dòng thư dành cho một người đã rời đi và một người chưa biết khi nào xuất hiện.

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đầy.

Em vẫn nhớ một ngày hạ vắng, anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng như biết phát sáng trong mắt em. Và rồi nhớ thương tự lúc nào không biết. Một ngày xuân xanh chao nghiêng cánh én, tiếng chim trời lảnh lót trong thoang thoảng hương bay, em đã gật đầu với trái tim thổn thức. Mình chính thức cùng nhau đi qua năm tháng, không hẹn mà gặp ở những đoạn đường xưa xa. Góc phố, đường quen, gánh hàng rong nơi chúng ta hò hẹn. Em thích hoa cỏ, khi sắm sửa cho mình một khu vườn xinh xinh. Em thích bầy mèo con trong khu vườn nắng ấm, bên luống rau luống cà vừa hái vừa chăm. Em thích nhiều lắm những điều nhỏ bé, nhưng rồi, lại chỉ muốn gục đầu vào vai anh.

Chúng ta đã đi qua nhiều kỉ niệm, nhưng chưa bao giờ chạm được đến nhau. Khoảng lặng trong em nhiều theo năm tháng, thoáng u buồn cho những ngày xuân xanh. Mình kết thúc trong yên lặng vào một chiều thương nhớ, anh về dựng xây sự nghiệp, em thì lặng lẽ ôm đồ xa xứ kiếm kế sinh nhai. Cũng như hai nẻo đường thương chưa bao giờ có điểm trùng lặp, mình khác biệt tính cách mà nhẫn nhịn đi cùng nhau. Em thích hoàng hôn trên biển xanh mây trắng, còn anh thì thích ánh bình minh trên đỉnh núi cheo leo. Mình không cùng lý tưởng và chẳng cùng chí hướng, nên chỉ có thể dừng lại rồi bước tiếp những con đường riêng.

Mình chẳng thể tiến nên đành phải lùi lại thật xa, chẳng thể làm bạn cũng không thể thành chồng nên vợ. Một ngày kia, ai đó thay thế em sẽ yêu anh đậm sâu, sẽ cùng anh đi qua cuộc đời. Và đâu đó trên con đường sẽ có một người phù hợp với em hơn. Một người cùng thích hoàng hôn trên biển hoang vắng, yêu một người mơ màng như thi sỹ. Em không rõ rồi mình có gặp được người như thế hay không, nhưng em thầm cám ơn vì năm tháng đó đã gặp được anh. Dẫu tình đầu khó thành mộng ước, nhưng em đã hạnh phúc vì từng được yêu.

Em ngắm nhìn từng món quà anh tặng, chợt nhớ chậu xương rồng trong thời xa kí ức. Món quà anh cẩn thận đem về cho em, hoa xương rồng năm đó có tận ba màu đỏ, xanh, vàng. Giờ đây chậu cây đã héo úa. Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…

Em vẫn đợi như mưa đợi nắng, em đợi một chiều thương nào đó, sẽ có người vì biết em thích hoa hồng mà trồng cả vườn hồng. Biết em thích canh khổ qua mà chẳng ngần ngại xuống bếp nấu ăn, biết em hay dỗi hờn thì cưng chiều hết lòng hết dạ. Em đợi tiếng thương yêu. Em đợi anh sẽ xuất hiện trước em. Chờ em nhé thương ơi xin đừng vội, em đợi một người biết thương em./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?

Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.

Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…

Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.