Đợi nhé thương ơi!

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đong đầy.

“Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không ai được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…” Điều không mong muốn ấy đã xảy ra với một người. Và Thùy Mỵ gửi cho Hường những dòng thư dành cho một người đã rời đi và một người chưa biết khi nào xuất hiện.

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đầy.

Em vẫn nhớ một ngày hạ vắng, anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng như biết phát sáng trong mắt em. Và rồi nhớ thương tự lúc nào không biết. Một ngày xuân xanh chao nghiêng cánh én, tiếng chim trời lảnh lót trong thoang thoảng hương bay, em đã gật đầu với trái tim thổn thức. Mình chính thức cùng nhau đi qua năm tháng, không hẹn mà gặp ở những đoạn đường xưa xa. Góc phố, đường quen, gánh hàng rong nơi chúng ta hò hẹn. Em thích hoa cỏ, khi sắm sửa cho mình một khu vườn xinh xinh. Em thích bầy mèo con trong khu vườn nắng ấm, bên luống rau luống cà vừa hái vừa chăm. Em thích nhiều lắm những điều nhỏ bé, nhưng rồi, lại chỉ muốn gục đầu vào vai anh.

Chúng ta đã đi qua nhiều kỉ niệm, nhưng chưa bao giờ chạm được đến nhau. Khoảng lặng trong em nhiều theo năm tháng, thoáng u buồn cho những ngày xuân xanh. Mình kết thúc trong yên lặng vào một chiều thương nhớ, anh về dựng xây sự nghiệp, em thì lặng lẽ ôm đồ xa xứ kiếm kế sinh nhai. Cũng như hai nẻo đường thương chưa bao giờ có điểm trùng lặp, mình khác biệt tính cách mà nhẫn nhịn đi cùng nhau. Em thích hoàng hôn trên biển xanh mây trắng, còn anh thì thích ánh bình minh trên đỉnh núi cheo leo. Mình không cùng lý tưởng và chẳng cùng chí hướng, nên chỉ có thể dừng lại rồi bước tiếp những con đường riêng.

Mình chẳng thể tiến nên đành phải lùi lại thật xa, chẳng thể làm bạn cũng không thể thành chồng nên vợ. Một ngày kia, ai đó thay thế em sẽ yêu anh đậm sâu, sẽ cùng anh đi qua cuộc đời. Và đâu đó trên con đường sẽ có một người phù hợp với em hơn. Một người cùng thích hoàng hôn trên biển hoang vắng, yêu một người mơ màng như thi sỹ. Em không rõ rồi mình có gặp được người như thế hay không, nhưng em thầm cám ơn vì năm tháng đó đã gặp được anh. Dẫu tình đầu khó thành mộng ước, nhưng em đã hạnh phúc vì từng được yêu.

Em ngắm nhìn từng món quà anh tặng, chợt nhớ chậu xương rồng trong thời xa kí ức. Món quà anh cẩn thận đem về cho em, hoa xương rồng năm đó có tận ba màu đỏ, xanh, vàng. Giờ đây chậu cây đã héo úa. Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…

Em vẫn đợi như mưa đợi nắng, em đợi một chiều thương nào đó, sẽ có người vì biết em thích hoa hồng mà trồng cả vườn hồng. Biết em thích canh khổ qua mà chẳng ngần ngại xuống bếp nấu ăn, biết em hay dỗi hờn thì cưng chiều hết lòng hết dạ. Em đợi tiếng thương yêu. Em đợi anh sẽ xuất hiện trước em. Chờ em nhé thương ơi xin đừng vội, em đợi một người biết thương em./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Bố không phải người đàn ông tuyệt vời nhất. Nhưng bố là người bố tuyệt vời của riêng con...

Những ngày mùa màng ở thôn quê bao giờ cũng gợi lại trong ta cả một vùng ký ức. Ký ức ấy, dù có là hình ảnh hay âm thanh nào đi nữa, thì cũng luôn gắn với mẹ - người đàn bà của làng quê Việt Nam nắng mưa, tần tảo...

Từ ngày ba mất, có một người con gái có thói quen mỗi cuối tuần hay trở về lặng lẽ ngồi bên cánh cổng khép hờ trước ngôi nhà của má. Như chiều nay, trong một buổi chiều nhạt nắng, cô trở về ngồi dưới tán hoa giấy nơi đầu ngõ. Mải mê nhìn lũ trẻ chơi trò bắn bi, cô bất giác nhìn lên, trên đầu cô là những bông hoa màu hồng tươi đang đong đưa trong gió. Nắng lao xao, gió lao xao, từng chùm hoa lao xao gọi nỗi nhớ ùa về...

Làm mẹ rồi mới hiểu được lòng mẹ, người ta nói quả chẳng sai. Chiều nay, có một người con gái chạnh lòng nhớ về ngày xưa mà thương mẹ mình quá đỗi.

Ở một nơi xa quê, có một người con nhung nhớ về người cha của mình, nhớ về mái tóc bạc trắng của cha và những kỷ niệm yêu thương thời thơ ấu…

Có lẽ có nhiều người trong chúng ta đã từng nghĩ: Hôn nhân chỉ cần tình yêu là đủ. Nhưng khi ở cùng nhau, cùng trải qua bao khó khăn sóng gió, đến một lúc nào đó, ta sẽ chợt nhận ra, hôn nhân không chỉ là tình yêu...