Dù mưa dù nắng mình vẫn thương nhau
Ánh mặt trời khuất dần sau những đám mây bồng bềnh để lại những tia nắng màu đỏ cam rực rỡ cuối chân trời. Xinh đẹp và lộng lẫy. Khung cảnh bình yên đến lạ. Em bất giác nhớ đến khoảnh khắc em gật đầu về chung một nhà cùng anh, cũng là một chiều cuối năm đẹp như vậy. Thời gian thấm thoắt, thoáng đã một thập kỷ mình chung đôi.
Ngày cưới là ngày hạnh phúc, lãng mạn nhất trong cuộc đời mỗi người. Nhưng rồi sau ánh sáng màu hồng đó là biết bao khó khăn, thử thách mà chúng ta phải đối mặt. Hôn nhân không phải chỉ gắn kết hai con người xa lạ với tình yêu mộng mơ mà cần cả sự sẻ chia, đồng hành, trân trọng và trách nhiệm với nhau. Mười năm bên nhau, chúng ta đã trải qua vô vàn những kỷ niệm vui buồn, những giây phút đáng nhớ. Đôi khi, vài điều bé mọn, giản đơn lại đong đầy, chất chứa yêu thương.
Khoảnh khắc hạnh phúc không phải lúc được anh tặng quà hay làm gì đó lãng mạn mà là khi anh bế con ốm cho em được thêm một chút nghỉ ngơi; là khi anh ngược xuôi tìm cho được loại lá làm thuốc khi em bị đau; là khi anh vụng về nấu những bữa cơm khi em bận.
Khoảnh khắc hạnh phúc không phải lúc chúng ta ngồi ăn trong những nhà hàng năm sao, dưới ánh nến lãng mạn mà là những bữa cơm nhà giản đơn, dăm ba món đồng quê, trong căn nhà nhỏ ngoại ô, rộn ràng tiếng cười của lũ trẻ. Anh và em vừa ăn vừa kể nhau nghe những vụn vặt đời thường.
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất không phải những lời nói anh yêu em như phim ngôn tình mà là vòng tay ôm chặt em trước biến cố, động viên em rằng anh luôn ở đây. Dẫu có bão giông, em biết mình vẫn còn một người đàn ông luôn dang rộng vòng tay đón em, che chở, vỗ về bằng tất cả yêu thương. Em biết, phía sau cánh cửa là bình yên nơi anh.
Mười năm bên nhau, không quá dài nhưng chẳng phải ngắn, đủ để em hiểu ý nghĩa của tình yêu, học cách trân trọng và yêu thương người bạn đời. Chừng ấy năm, không ít lần em rơi nước mắt, muốn buông bỏ nhưng may mắn thay vì cuối cùng ta vẫn chọn bên nhau.
Hôn nhân là tấm vé một chiều, chẳng ai có thể quay ngược để thay đổi lịch trình nhưng em tin mình đã chọn đúng tấm vé của cuộc đời. Giữa thế giới bao la rộng lớn này, luôn có một người thực sự hiểu em, quan tâm em và sẵn sàng cùng em đi hết quãng đời còn lại, là anh.
Chúng ta rồi sẽ già đi, chặng đường phía trước chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Nhưng em luôn tin rằng tình cảm chân thành sẽ níu lại những yêu thương. Em tin rằng vượt qua được sóng gió hôn nhân chính là chúng ta đã vượt qua được chính mình, chèo lái con thuyền hạnh phúc đến bến bờ bình yên. Và chúng ta sẽ có thật nhiều lần mười năm nhìn lại.
Em nhớ đến câu nói của Van Gogh: "Trong tim mỗi người đều có một ngọn lửa đang cháy, người qua đường lại chỉ có thể nhìn thấy khói đang bay. Nhưng sẽ luôn có một người, một người có thể nhìn thấy ngọn lửa ấy, sau đó cùng ta đi".
Em tin em đã tìm thấy người nhìn thấy ngọn lửa cháy trong em. Dù mưa, dù nắng mình vẫn thương nhau, anh nhé!
Có một cô gái, cũng như bao người khác, cô có thể ngồi ở bên này gửi lời hỏi thăm một người bạn ở tận bên kia quả địa cầu, nhưng, nhiều hơn một lần, cô đã chọn chữ viết tay để tỏ bày. Những lần ấy, cô thấy lòng mình bay bổng như thể hái được đóa mây bồng bềnh rồi mê say đưa tay tung hứng.
Một buổi sáng tháng Tám, có người tỉnh dậy, trong tiết thu dìu dịu, cảm thấy tâm hồn thật khoan khoái, dễ chịu. Một cơn gió thật nhẹ thoảng qua cũng đủ đưa hương thị chín từ cây thị già góc vườn lùa vào cánh mũi phập phồng. Và bao ký ức về một mùa thu đong đầy yêu thương lại tràn về.
Mỗi độ thu về, có một người bỗng nhớ Hà Nội, quê ngoại yêu dấu của mình da diết. Mới đấy đã bốn mươi năm. Thuở ấu thơ, cô không bao giờ quên những lần về quê theo chân ông ngoại ra phố chơi, sà vào gánh hàng rong lạ lẫm, thưởng thức món cốm Vòng hương thơm ngọt dịu, thanh tao.
Có một người tự hỏi mình rằng tại sao lại yêu Hà Nội? Không biết, có phải vì Hà Nội dịu dàng mà cháy bỏng, đằm thắm mà mạnh mẽ, trong sáng mà quyến rũ, cổ điển mà hiện đại, có phải bởi vì Hà Nội khó đoán để cho người ta mãi nhớ, mãi thương?
Có người nói với tôi rằng cô ấy từng đọc rất nhiều câu chuyện mang đến sự ấm áp. Mỗi chúng ta sẽ có những suy nghĩ và cảm nhận riêng về sự ấm áp ấy. Còn với riêng cô thì sự ấm áp chỉ cần đến từ những điều đơn giản và bình dị trong cuộc sống của mình.
Có một người rời Hà Nội để theo chồng về Phú Thọ sinh sống vào một ngày cuối hạ. Điều mà cô luyến tiếc nhất là phải chia xa mùa thu Hà Nội, khi ấy đang cận kề. Không còn được nhấm nháp mỗi sáng gói cốm của bà lão ở cổng làng Vòng, không còn hoàng hôn đạp xe quanh hồ Tây se lạnh heo may, không còn cuối tuần ngắm màn lá vàng rơi thành thảm dày ở phố Hoàng Diệu…
0