Đưa tay đón cánh ngọc kỳ lân

Trong ký ức của tôi nhớ mãi một khung cảnh giữa trời xanh biếc, đám đông người lớn trẻ con tập trung lại cùng đứng dưới tán cây đưa tay đón cánh ngọc kỳ lân rơi. Bởi chúng tôi đều tâm niệm ai hứng được hoa rơi trên tay sẽ có cuộc sống hạnh phúc và bình an.

Ngọc kỳ lân đón tôi lần đầu tiên vào một buổi sáng cuối tuần tại ngôi chùa rộng lớn ngoại thành. Cây sừng sững đứng đó tạo nên khoảng sân dịu mát giữa tiết trời nắng gắt, thi thoảng nhìn lên sẽ thấy cả chú chim đang kéo những sợi rơm về xây tổ. Ngày ấy, cô gái 20 tuổi là tôi mải mê đuổi theo những mộng mơ, hoài bão nhưng cũng dễ xúc động, tổn thương và bi quan giữa những điều chưa ưng ý. Tôi tìm đến cảnh chùa, tìm đến Đức Phật, mẹ Quan Âm như một chốn trở về của tinh thần. Khi đặt chân tới cổng chùa tâm tôi chợt an nhiên đến lạ.

Cây ngọc kỳ lân còn được gọi là cây Sala. Ảnh: dulichlongviet

Ngọc kỳ lân có vẻ ngoài thu hút, dáng vẻ cao vút với tán lá dài và rộng, thân cây vươn ra và mọc tủa như dang rộng cánh tay sẵn sàng ôm ấp người nhìn từ mọi hướng. Hoa ngọc kỳ lân tạo nên nét riêng từ sắc đỏ kiêu sa rồi cuộn mình chuyển dần sang hồng và trắng, đầy đặn cong cong như bàn tay chụm lại đan xen từng ngón. Nhụy hoa chi chít tựa những sợi tơ vươn mình và tỏa hương thơm dìu dịu. Những mùa ngọc kỳ lân thay lá, tôi mê mẩn với những quả tròn có màu nâu sẫm bám sát thân cây, đốm lá he hé chồi non và cả chùm nụ tròn xoe như những hòn bi ve thích mắt.

Ký ức trong tôi còn là khung cảnh giữa trời xanh biêng biếc, đám đông người lớn trẻ con tập trung lại cùng đứng dưới tán cây đưa tay đón cánh ngọc kỳ lân rơi, chúng tôi đều tâm niệm ai hứng được hoa rơi trên tay sẽ có cuộc sống hạnh phúc và bình an. Khi mình gửi trao bằng sự chân thành thì điều ước ấy cũng trở thành hiện thực. Tôi khấn nguyện giữa lòng tin và hy vọng, khẽ chớp đôi mi thay tiếng lòng mình.

Hóa ra hạnh phúc không ở đâu xa mà ngay bên cạnh mình, chỉ là đôi khi chúng ta chạy với tốc độ tối đa nên vượt qua cả những điều nhỏ nhoi và bình dị ấy.

Hoa ngọc kỳ lân. Ảnh: cayxanhhadong

Thời gian vẫn cứ trôi qua bao mùa gió thổi, cây vẫn ở đó đâm chồi ra hoa kết trái. Đôi khi tôi bị cuốn theo những lo lắng thường ngày mà quên mất câu chuyện nguyện ước bên gốc ngọc kỳ lân. Mãi đến một buổi sáng, mặt trời rót từng sợi nắng vàng nô đùa cùng mây gió khiến lòng tôi dễ chịu hơn hẳn. Dẫn tụi nhỏ đi dạo quanh vườn trường, cô bé học trò chợt cất tiếng gọi to mọi người tới ngắm bông hoa nở rất đẹp.

Tụi nhỏ xúm xít lại quanh gốc cây. Tôi đưa mắt lên nhìn, là cây ngọc kỳ lân đã ở đó bao lâu rồi mà tôi chẳng hề hay biết. Tôi đưa tay cảm nhận sự sần sùi từ thân lên đến những cành ngoe nguẩy, làn da cám sẫm nâu của những quả treo cao thấp dập dìu vì cơn gió ngang qua. Tôi cảm nhận chậm hơn một chút nét mềm mại của từng cánh hoa. Thay vì đưa tay đón như xưa thì khoảnh khắc ấy phải chăng tôi đã trao ánh mắt và cả tâm mình đến những cánh hoa. Tôi đứng dưới gốc cây với tán lá xòe rộng và cành lá vươn dài che chở rồi hít hà thật sâu để cảm nhận hương thơm mát lành dìu dịu.

Quả và hoa của cây ngọc kỳ lân. Ảnh: cayxanhvn

Tôi đã đọc được ở đâu đó câu nói “hoa đang nở là hoa đang tàn”. Mọi sự đến trong đời dù thế nào cũng là điều nên đến. Hôm nay đón những niềm vui lấp lánh thì ngày mai, ngày kia có khi sẽ xen kẽ những nỗi buồn lặng lẽ. Như cánh hoa kia nỗ lực từ những chiếc nụ con e ấp qua ngày nắng mưa và đón mình trong diện mạo rực rỡ xinh tươi. Đến lúc tích đủ khí trời và nắng mưa từng cánh hoa rơi xuống để quả lớn dần lên tiếp tục một hành trình mới. Cũng như tôi, mỗi ngày đều học cách hạnh phúc trên mọi bước chân thay vì chờ đích đến, học cách bình tâm đón nhận thương yêu và cả những điều chưa như ý nguyện. Tựa như đóa hoa ngọc kỳ lân vẫn luôn đưa tay đón dải nắng hồng hay cả những ngày mưa bão.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?