Đừng đánh rơi sự chuyên nghiệp
Cô em tôi gặp phải một chuyện khá đau đầu ở công ty, đó là việc dựng chuyện nơi công sở, thói ganh tỵ và tật nói xấu sau lưng. Cô kể nơi cô làm việc, có một nhóm người có óc tưởng tượng và dựng chuyện "không biên giới". Là một nhân viên chăm chỉ và gương mẫu, cô em tôi luôn được sếp tin tưởng giao cho những việc mới, việc khó trong công ty và cô luôn cố gắng hoàn thành tốt. Mọi việc sẽ không có gì cho đến một hôm, có người nói thẳng với cô rằng những nhân viên còn lại đều không thích cô vì trăm ngàn lý do, và họ gọi cô là em gái mưa của sếp. Chuyện làm cô khổ sở nhất là cứ đến cuối tháng, công ty tính hiệu suất công việc KPI để trả lương, thì cô lại bị đồng nghiệp tỵ nạnh điểm cao điểm thấp, đến mức khiếu nại cả lên cấp trên, dù mức lương đó là công sức làm việc của cô, và chuyện tra xét lương bổng của nhau trong một công ty để so bì là một việc làm không chuyên nghiệp. Nhưng chuyện đó cứ diễn ra liên tục, khiến cô mệt mỏi. Cô đang không biết ứng xử thế nào, bởi nơi cô làm việc là một đơn vị chuyên nghiệp, nhưng nhiều nhân viên đang mất dần sự chuyên nghiệp.
Không chỉ ở nơi làm việc, ở nhiều môi trường khác, chúng ta cũng có thể gặp phải tình huống tương tự. Ngày xưa, Hường cũng đã từng trải qua cảm giác đó. Có lần, nghe được những lời nói xấu sau lưng, Hường cảm thấy căng thẳng, oan ức, thậm chí là có lúc trong đầu bật lên suy nghĩ về một quyết định mà sau này nghĩ lại mới thấy nếu lúc đó mình mà làm thế thì sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Có người chia sẻ với Hường, thay vì đối mặt thì nên chọn cách lờ đi. Tất nhiên, sự khó chịu, tức giận hay cảm thấy bị tổn thương là điều khó tránh khỏi. Những lúc đó, Hường chọn cách cho mình thời gian để bình tĩnh lại. Việc cư xử bốc đồng trong lúc nóng giận thường không mang lại kết quả tốt. Kinh nghiệm đau thương từ quá khứ cho thấy, mỗi khi mất bình tĩnh, mình có thể có những cư xử thiếu chín chắn. Nên tập trung cho điều quan trọng hơn là hiện tại và tương lai. Mình đâu thể xấu đi chỉ vì lời nói của người khác.
Và điều quan trọng nhất, chúng ta đi làm là để làm việc. Vì vậy, ở đó chúng ta chỉ nên tập trung vào công việc chứ không bàn chuyện cá nhân. Điều cuối cùng chúng ta cần là công việc suôn sẻ, trôi chảy chứ không phải là muốn kết thân với bất kỳ ai. Chúng ta sẽ lãng phí thời gian nếu cứ mãi mong muốn những người kia thay đổi cách nghĩ của họ về cá nhân mình. Mặc kệ cho ai đó đang dành phần lớn thời gian cho việc trình diễn, ta cứ tập trung vào việc của mình, nâng cao hiệu quả công việc chính là cách hay nhất để đáp trả lại những hành vi thiếu chuyên nghiệp mà bạn đang gặp phải.
Tha thứ cũng là một cách để chúng ta có thể bước qua tin đồn một cách nhẹ nhàng. Bởi nhiều khi chúng ta chọn tha thứ không phải vì người đó đáng được tha thứ, mà chính chúng ta xứng đáng được thanh thản. Chúng ta không thể đánh mất đi chính bản thân mình, chỉ vì sự thiếu chuyên nghiệp của bất kỳ ai./.
Có một vẻ đẹp rất riêng của Hà Nội mà chỉ những người yêu nơi này mới cảm nhận rõ - vẻ đẹp của sáng sớm những ngày giao mùa. Khi đất trời chưa dứt hẳn khỏi thu mà đông đã lấp ló đâu đó, cả thành phố như trôi trong một tầng không gian mờ ảo, nơi sắc vàng nhạt của nắng sớm hòa lẫn với làn sương mỏng, giăng kín những con đường, len lỏi vào từng góc phố.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
0