Đừng ngồi chờ cơ hội đến

Cuộc sống rất công bằng, luôn mang đến cho mọi người cơ hội như nhau. Có thể những cơ hội đó không hiện rõ trước mắt chúng ta, có thể nó xuất hiện một cách bất ngờ, song chúng ta có thành công hay không đều phụ thuộc vào khả năng nắm bắt được sự bất ngờ ấy.

Tôi từng gặp một cô gái rất thông minh. Từ thời trung học, cô ấy đã ước mơ trở thành người dẫn chương trình ở đài truyền hình, bởi cô thấy mình rất có năng khiếu ở nghề này. Nhưng, ngoài việc chờ đợi cơ hội đến thì cô không chịu nỗ lực thêm gì cả. Vậy nên cô mãi vẫn chưa thể thực hiện được ước mơ. Nhiều bạn trẻ giống như cô gái ấy, chỉ chờ đợi cơ hội đến với mình mà không hề nghĩ đến việc bản thân phải nỗ lực để tìm cơ hội và thực hiện nó. Cuộc sống luôn tiến về phía trước, sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt hơn, nếu chúng ta chỉ biết chờ đợi, mà không biết cách tạo ra cơ hội, thì cơ hội mãi mãi sẽ không đến với chúng ta.

Tôi từng nghe câu chuyện của một thanh niên. Anh là thợ xây khá lành nghề, nghe tin có công ty đăng tin tuyển dụng, anh lập tức bỏ hết công việc đang làm để lên thành phố, tự tin có thể nổi bật giữa hàng ngàn, hàng vạn thợ xây dựng, tìm được công việc lương cao. Nhưng, tới nơi, anh thấy đầy tin tuyển dụng, yêu cầu đối với thợ xây dựng rất khắt khe. Cuối cùng, anh quyết định mở một trung tâm đào tạo thợ xây dựng. Người thanh niên ấy đã tạo cho mình một cơ hội khác, tận dụng kỹ năng chuyên môn để kiếm được một khoản tiền lớn hơn nhiều so với lương của một người thợ. Khi cạnh tranh với hàng ngàn, hàng vạn đối thủ cho cùng một vị trí, người thanh niên trẻ tuổi đã chọn cách bình tĩnh suy nghĩ, tận dụng ưu thế của bản thân để mở ra cơ hội khác cho mình. Đó chính là năng lực và tố chất của một người thành công.

Cuộc sống rất nhiều sắc màu, đôi khi vì mải mê với những mong muốn và dự định lớn lao mà chúng ta quên đi những việc tưởng như bình dị nhỏ nhặt thường ngày, nhưng lại vô cùng ý nghĩa, đóng vai trò quyết định chúng ta sẽ thành công hay thất bại với những dự định của mình. Làm thế nào để có thể tạo ra cơ hội, nắm bắt được cơ hội, để một ngày có thể chạm tới thành công?

Có một câu chuyện kể về một người mẹ đã chọn hai quả táo to và nhỏ đưa cho các con để dạy cho hai người con của mình rằng, người chỉ muốn cái tốt về mình, không muốn chia sẻ với người khác là ích kỷ. Và khi các con ích kỷ sẽ phải chịu hậu quả. Nhưng nếu một trong hai con  nhường nhau chỉ là có mục đích được lợi cho mình, thì đó là giảo hoạt, khôn lỏi không thành thực. Còn khi con đã nhận thức được lỗi lầm của mình và rút kinh nghiệm thì đó là sự tiến bộ.

Một ngày khác, người mẹ lại đem hai quả táo như vậy vào phòng hai anh em. Hai anh em sau khi được mẹ hỏi đều không phản ứng gì. Người con lớn nói, ăn thì bị mẹ mắng là ích kỷ, nhường nhịn thì bị mẹ mắng là khôn lỏi và không thành thật, lần này chúng con để mẹ tự sắp xếp. Đứa em nghe anh nói vậy cũng gật đầu đồng ý. Người mẹ bất ngờ cầm hai quả táo cho vào máy ép và tự uống hết, khiến hai người con khá ngạc nhiên. Người mẹ nói, hai quả táo chính là cơ hội dành cho các con. Cơ hội đến, nhưng các con không biết giữ lấy, đó chính là ngốc nghếch. Bạn thấy đấy, người mẹ công bằng với hai anh em. Quả táo bà cho con cũng giống như cơ hội trong cuộc sống. Khi cơ hội đến, nếu chúng ta không dũng cảm và tự tin đón nhận, đến lúc cơ hội mất đi, chúng ta sẽ thấy tiếc nuối.

Không ít người luôn kêu ca phàn nàn số phận trắc trở, rằng mình không may mắn, không có cơ hội phát triển. Hường thì không nghĩ vậy. Cuộc sống rất công bằng, luôn mang đến cho mọi người cơ hội như nhau. Có thể những cơ hội đó không hiện rõ trước mắt chúng ta, có thể nó xuất hiện một cách bất ngờ, song chúng ta có thành công hay không đều phụ thuộc vào khả năng nắm bắt được sự bất ngờ ấy. Phương hướng của chúng ta ở đâu, cơ hội sẽ ở đó. Khi thực sự mong muốn điều gì, hãy đặt mình ở nơi trái tim bạn muốn./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Người ta bảo tạo hóa luôn công bằng, thiếu hụt điều này thì sẽ được bù đắp điều kia. Hàng bằng lăng ở hai bên đường mỗi ngày tôi qua lại đã minh chứng điều đó. Và cũng chẳng vì thiếu hương mà bằng lăng không làm cho hồn tôi xao xuyến. Những ngày này tôi ước có một cái máy ảnh thật xịn để có thể thu lại tất cả nét yêu kiều của bằng lăng. Mùa bằng lăng nở, tôi thường chạy xe trên những con phố rợp tím bằng lăng để nghe bao nhung nhớ ngập tràn. Và tôi nhớ anh.

Từ những cánh đồng làng, tôi lon ton lên thành phố để tìm chỗ tá túc. Nơi này đông đúc và hoa lệ, nhưng gánh nặng gạo tiền hình như đang cuốn những kẻ tứ xứ không còn thời gian để xây dựng quan hệ với ai đó xa lạ. Những căn phòng trọ luôn đóng cửa. Đôi khi, người hàng xóm đã ốm nặng vài tuần cũng chẳng ai biết tới để hỏi han. Cái bận cứ dùng dằng ôm ghì lấy vai họ. Tới nỗi họ còn chẳng kịp rảnh rỗi cho một lời quan tâm đến nhau.

Thành phố hình như không ngủ. Tiếng ồn ào từ phía chợ bắt đầu lúc hai, ba giờ sáng. Tôi nằm im trong phòng trọ lắng nghe tiếng gà gáy, những con gà chắc cũng mang từ quê lên chưa quen được với môi trường đêm lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn.

Bỗng một sớm mai thức giấc, hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở. Hương hoa chực chờ cánh cửa vừa hé là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư mang chớm hạ khẽ khàng...

Làm việc thời gian tự do mang cho tôi nhiều trải nghiệm, từ việc sắp xếp thời gian cho công việc, cho gia đình và bản thân. Phải thật khéo léo nếu không rất dễ bị chìm đắm trong những bộn bề mà không có thời gian riêng cho chính mình.

Chiều mưa, hương ngọc lan bên hiên nhà cứ lặng thầm quyến rũ. Bản nhạc Trịnh văng vẳng đâu đây cùng tiếng mưa "nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa...".