Đường đời xuôi ngược
Chiều nay, Hường chia sẻ cùng bạn đôi chút suy tư của Nhung Phạm trong dòng đời xuôi ngược, ngược xuôi…
Sáng nào cũng vậy hối hả, vội vã. Chúng tôi lục tục ra khỏi nhà. Con gái đến trường học. Vợ chồng tôi đi làm. Sáng nào cũng một nhịp điệu ấy ra khỏi nhà, leo lên xe. Chúng tôi lại ùa vào dòng người đổ đi trăm ngả.
Chồng tôi cầm lái, tôi ngồi phía sau. Thật tình tôi quá thảnh thơi để ngắm đất, ngắm trời, thả hồn theo mây theo gió. Nhưng không phải hôm nào tôi cũng rảnh rang như vậy. Con tôi đêm trước mới sốt cao trên bốn mươi độ. Mẹ tôi vừa mổ mắt. Nhóm nghiên cứu của tôi đang bị sếp hối thúc ra sản phẩm mới. Có biết bao điều quay tôi mòng mòng mỗi sáng. Đến nỗi có đôi lúc những tiếng còi xe inh ỏi lại khiến tôi giật mình đánh thót.
Một đoạn đường từ nhà đến công ty chưa đầy năm cây số. Mỗi ngày, mỗi giờ, những bức tranh thu nhỏ của cuộc đời cứ liên tục bày ra trước mắt tôi. Kẻ cao sang, người khốn khó, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ, béo, gầy, nắng cũng như mưa, những dòng xe cứ rầm rập nối nhau tiến về phía trước. Họ đi đâu? Nhà máy, công trường, cửa hàng, bệnh viện hay là…không đâu cả? Những bóng lưng xa lạ. Những khuôn mặt vội vàng, gấp gáp.
Người ta vẫn nói: “Tu trăm năm mới đi chung một thuyền”. Vậy tu bao lâu mới đi chung một đường? Một cụ già ăn xin chìa chiếc mũ rách bươm ở ngã tư. Một cô gái trẻ cười giả lả bên quầy cà phê ven đường. Một anh taxi đang mặt mày gay gắt vì bị xe phía sau tông phải. Một chiếc Lexus kiêu hãnh vụt qua. Đôi lúc tôi tự hỏi, họ có ý nghĩa gì trong bức tranh cuộc đời của tôi hay không. Liệu anh chàng mặc đồng phục màu cam đỏ kia có liên quan đến việc sửa chữa trong vụ mất điện ở chung cư tôi ngày hôm qua? Liệu anh lái xe tải chở hàng phía trước có liên quan đến bữa cơm tôi ăn hàng ngày? Nếu vào giờ cao điểm, mỗi người mặc kệ luật giao thông, cố nhích một chút, một chút, liệu có vì thế mà số tiền tôi phải nộp phạt vì muộn giờ làm sẽ tăng lên vào cuối tháng?
Vạn vật đều có nhịp điệu tự nhiên của riêng mình, tôi từng đọc ở đâu đó có viết. Những nhịp điệu riêng hòa trong nhịp điệu chung thống nhất. Và tôi cũng chỉ là một nhịp điệu nhỏ bé, mong manh trong guồng quay của cái toàn thể đó. Thuận theo nhịp điệu tự nhiên hay đi ngược lại? Có lẽ đó là nhân duyên và lựa chọn của mỗi người.
Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy. Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Ra khỏi nhà, leo lên xe, chúng tôi lại hối thúc nhau lên đường. Mùa mưa, các con đường xung quanh nhà tôi đều xuống cấp thấy rõ, lún ngang, lún dọc, ổ voi, ổ gà. Chồng tôi không đi giống mọi ngày mà ngoặt vào một con đường tắt. Chiếc ô tô chắn ngang phía trước lao vụt đi. Đập vào mắt tôi là một người đàn ông già nua, lọm khọm đang ngồi thụp xuống ven đường. Chiếc xe đạp cũ kĩ dựng sát bên lề. Nghiêng chiếc thau nhôm xỉn màu, ông tỉ mỉ xúc từng chút đất trong thau lấp xuống những chỗ trống ven đường. Nhìn quanh mới thấy, không phải một mà nhiều ổ gà đã được ông lấp phẳng.
Tôi ngoái đầu lại phía sau, người đàn ông nhỏ thó và lặng lẽ. Nhưng dường như ông ấy thật thảnh thơi. Một sự thảnh thơi hiếm hoi giữa đoạn đường người qua kẻ lại. Tôi cứ nhìn mãi cho đến khi chồng tôi lái xe ra con đường lớn. Chúng tôi lại ùa vào dòng người đổ đi trăm ngả. Người xe xuôi ngược. Đường đời vẫn cứ ngược, cứ xuôi./.
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0