Gió heo may, người đang ở phương nào?

Cứ độ tháng 10, trên các con phố Hà Nội những chiếc xe đạp chở đầy hoa len lỏi khắp ngõ phố. Những cơn gió heo may gọi thu về nao nức khiến cho Hà Nội càng thêm quyến rũ. Nhưng mùa thu nay đi vắng, gió heo may giờ ở phương trời xa và mùa hè cứ như vẫn còn chùng chình nấn ná quanh ta.

Mỗi năm, cứ vào độ tháng 10, những chiếc xe đạp chở đầy hoa len lỏi khắp ngõ phố của Hà Nội. Những cơn gió heo may gọi thu về nao nức, khiến cho Hà Nội càng thêm quyến rũ. Khi ấy, từng đôi nam thanh nữ tú nhẹ bước trên những con đường đẹp như tranh, ngơ ngẩn ngắm đôi chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió thu.

Nhưng năm nay, có phải do heo may quên tới mà những chiếc lá cũng quên vàng, nên những cung đường của Hà Nội cũng vắng bóng những thảm lá vàng rơi. Tôi bỗng chợt nghĩ đến những hình ảnh trong câu hát: “Có phải em là mùa thu Hà Nội. Ngày sang thu anh lót lá em nằm, bên trời xa sương tóc bay….Sương tóc bay như là dĩ vãng như là khói sương.”

Vào thời gian này, Hà Nội sẽ có những cơn gió heo may tô hồng đôi má người thiếu nữ. Sẽ có những chiếc khăn voan vắt hờ bờ vai, chiếc áo len mỏng chạy ào ra phố, để bàn tay nắm lấy bàn tay, tìm chút se lạnh của một ngày thu muộn sắp chạm vào đông. Nhưng mùa thu nay đi vắng, gió heo may nấn ná phương trời xa. Mong ngóng heo may khi mà mồ hôi cứ rơi vì cái nắng không phải của mùa thu. Cứ như mùa hè vẫn còn chùng chình vấn víu quanh ta. Không biết gió heo may đã đi đâu mà cuối thu rồi vẫn chưa thấy trở về?

Bốn mùa cứ tuần tự đi qua xuân hạ thu đông. Con người ta cứ theo mùa mà gieo hạt, cấy trồng, thu hái và cất trữ. Nhưng nay, bốn mùa đã không còn như cũ. Mùa hạ thì gió mùa đông bắc, mùa thu thì không cả heo may và mùa đông không còn lạnh. Những chiếc áo khoác nhẹ từ mùa thu năm ngoái, nay vẫn còn nằm im lìm trong góc tủ. Sắp chớm đông rồi mà chưa được lấy ra. Người Hà Nội ra đường giờ này vẫn mong manh áo mỏng cùng chan hòa với ánh nắng và những giọt mồ hôi bịn rịn.

Heo may đi vắng, nhưng hoa sữa vẫn nhớ lời hẹn với mùa thu. Nên trên những con phố dài, từng chùm hoa sữa bung nở tỏa hương ngào ngạt. Bình thường khi heo may về, gió sẽ cuốn theo từng làn hương hoa sữa thoảng bay trong tiết trời se lạnh, rải đều lên không trung mênh mông, để hương thơm của hoa sữa quyện vào đêm chỉ còn thoang thoảng, đủ gợi thương gợi nhớ. Nhưng nay không có heo may, không có tiết trời se lạnh, hương hoa sữa tụ lại trên những cung đường đầy nắng, khiến mùi hương hoa cũng trở nên nồng nàn hơn.

Người ta bảo đổi thay như thời tiết. Chính do những đổi thay bất thường không tuân theo quy luật mà những cơn bão lũ cũng đến bất ngờ hơn, mà thu năm nay cũng thiếu đi những đàn chim di trú. Heo may không về, mùa thu không còn là mùa thu nữa. Những đổi thay không còn theo quy luật ấy sẽ đưa con người về đâu?./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Mỏng manh, bé nhỏ và khiêm nhường nhưng in đậm trong ký ức tuổi thơ những đứa trẻ lớn lên từ đồng bãi ven sông, như thể nắng của cả mùa đông về tụ lại bên sông, rắc lên vồng cải nơi đồng bãi quê mình. Màu vàng của trời, màu xanh của cây hòa cùng màu nâu trầm của đất mẹ làm nên bức tranh cánh đồng hoa cải.

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....