Gửi sợi tình vào những lá thư tay
Thuở nhỏ, lá thư tay đầu tiên tôi gửi về cho ông bà nội, ngoại và các dì ở quê. Hồi ấy, chưa có điện đài, mạng xã hội như bây giờ. Mẹ dạy tôi gửi lời thương bằng câu chữ với dòng mực tím và trang vở ô ly. Những lá thư ấy khi thì gửi người họ hàng vào chơi rồi mang về quê sau mấy bận xe đò, lúc lại qua những bao thư viền xanh sọc đỏ dán con tem ngoài bưu điện.
Ngoại ơi! Ngoại và các dì có khỏe không? Ba mẹ và con đều khỏe. Con nhớ ngoại nhiều lắm.
Nội ơi! Con mới thi học kỳ xong, con được hai điểm chín và một điểm mười, nội thấy con có giỏi không nội?
Hay đôi khi là câu thông báo mà tôi biết ông bà sẽ vui từ lúc nhận tin cho đến khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của tôi lấp ló bước xuống xe đò, đó là lá thư có dòng chữ: Hè này, ba mẹ đã đồng ý cho con về quê chơi đó nội.
Những mùa hè ấy, ông bà thường ngóng trông ngày tôi về qua những lá thư. Lớn dần lên, tôi giữ thói quen báo trước để niềm vui ấy được dài hơn số ngày tôi ở lại. Bởi tôi biết nếu tôi báo trước một tháng thì một tháng ấy ông bà vui dần, còn đợi đến sát ngày về mới báo thì niềm vui chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tuổi học trò mười bảy mười ba, tôi cũng thập thò những bức thư tay chuyền nhau dưới ngăn bàn. Tôi nhớ như in lá thư tay đầu tiên tôi nhận được của cậu bạn tên H. Tôi đã đáp lại bằng bài thơ ngắn tự mình chế tác: Anh là nước, em là hoa bên suối/ Hoa có buồn suối vẫn đẩy nước trôi/ Rồi một ngày nước trở lại bên đồi/ Hoa lặng lẽ nép mình quên khoe sắc.
Sau đó tôi không nhớ đứa nào oẳn tù tì thắng làm đứa kia hờn giận rồi nghỉ chơi. Một vài mối tình tuổi trẻ lướt qua tôi như vòng xoay xe đạp, mộng mơ có, thực tế có. Nhưng thật vui vì mối tình nào cũng đọng lại trong tôi những nét chữ qua từng lá thư.
Xếp gọn lại, tôi đặt từng lá thư ấy vào chiếc hộp gỗ, nơi lưu giữ những hồi ức. Mỗi lần mở chiếc hộp ấy ra, tôi như bước vào cánh cửa thời gian. Tôi thấy cô bé trong tôi ở đó, từ vô tư hồn nhiên dần trưởng thành và chín chắn hơn qua từng khoảnh khắc.
Tôi tập cách nắn nót câu từ đến nét chữ qua những tấm thiệp tự tay làm để gửi đến người thương quý. Đó có thể là lời chúc mừng nhân ngày sinh nhật, ngày hạnh phúc chung đôi, ngày gia đình chào đón thành viên mới, ngày xuất viện sau đợt điều trị. Tôi thay những cô cậu học trò mầm non của mình viết lời tri ân gửi đến ba mẹ của chúng trong những dịp ý nghĩa. Ngồi bên chiếc bàn nhỏ với ánh điện vàng ấm áp cùng hương trầm thoang thoảng, tôi nắn nót viết lời cảm ơn chân thành đến những quý nhân của cuộc đời mình.
Cũng có những lá thư tôi viết cho mình và cho cậu con trai vừa lên sáu. Tôi thường bắt đầu những lá thư cho con bằng dòng chữ: Gửi An thương của mẹ!. Tôi bày tỏ hạnh phúc của mình từ khi nhận tin có một hạt mầm nhỏ là con đang nhú lên trong cơ thể và cả hành trình trưởng thành cùng con. Những câu chuyện hai mẹ con thường tỉ tê hay những bài học đầy ý nghĩa mà tôi học được từ cậu con trai nhỏ. Ai đó nói rằng người truyền cảm hứng phải là người có kiến thức chuyên sâu và có địa vị nhất định. Còn với tôi, người truyền cảm hứng là người gần nhất với mình. Qua những lá thư, tôi cảm ơn con trai đã truyền cho tôi năng lượng tuyệt vời ấy.
Khi sẵn sàng trao đi cũng là lúc ta nhận lại và thậm chí nhận lại nhiều hơn rất nhiều. Điều tôi nhận được trước tiên là đặt được tảng đá lớn trong lòng mình sang một bên, điềm tĩnh bên từng câu chữ. Cảm giác xúc động, xen lẫn hào hứng, hồi hộp khi nghĩ đến niềm vui của người nhận. Tôi cảm nhận chính mình cũng lâng lâng hạnh phúc khi được ai đó trao những dòng viết tay. Từng lời động viên, nhắn nhủ tuy ngắn thôi nhưng đủ khiến lòng tôi vương vấn và thêm rất nhiều động lực trên hành trình yêu thương bản thân mình qua từng con chữ.
Thu hơn 4.200 tỷ đồng nợ thuế qua tạm hoãn xuất cảnh; Thêm giải pháp hỗ trợ người kinh doanh trên nền tảng số; Hà Nội lần đầu thu ngân sách vượt 500 nghìn tỷ đồng;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Tối và đêm 21/12, trời ít mây, gió Đông Bắc mạnh cấp 2 - cấp 3, nhiệt độ giảm nhanh xuống khoảng 15-18 độ; đêm và sáng sớm, nhiệt độ giảm sâu xuống mức 12-14 độ, trời rét đậm; độ ẩm từ 63-75%.
Có một người lính tự nhận mình là người không được yêu. Trong câu chuyện của anh, thường thì những người lính như anh bây giờ, ít có cô gái nào chịu làm người yêu vì sự khô khan, ít nói, nghèo và nhất là không có nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc người phụ nữ của mình. Nhưng có một cô gái lại không hoàn toàn đồng tình với anh. Và rồi cô đã phản bác lại anh…
Thị trường bất động sản đang chững lại, thế nên việc làm ăn của Tú gặp vô vàn khó khăn; trong khi, công việc của Mai lại vô cùng thuận lợi. Bà Thảo thấy cháu mình lép vế với vợ, lại còn công việc không ổn định như vậy nên khuyên Tú chuyển nghề xem sao.
Nhờ việc triển khai tốt đề án Phòng ngừa và ứng phó với bạo lực trên cơ sở giới, nên sự bình đẳng giữa nam và nữ ngày càng được thể hiện rõ ở tất cả các lĩnh vực. Bên cạnh đó, với những nỗ lực triển khai các mục tiêu, chương trình của đề án, đến nay đời sống của của phụ nữ và trẻ em gái ở những dân tộc thiểu số đã có nhiều thay đổi.
“Giá mà chúng ta sớm có một đứa con, giữ lại cho nhau một kỷ vật thiêng liêng của tình yêu, thì dù anh có xa cách bao lâu, có ở phương trời nào, em cũng vui lòng. Khổ tâm nhất là những tối thứ Bảy ở Thủ đô. Từng đôi bạn học rủ nhau đi chơi. Còn em thì thui thủi một mình trong căn phòng trống vắng, tủi thân đến khóc thầm. Thôi thì anh hãy làm tốt mọi nhiệm vụ trên chiến trường. Chỉ mong sao anh đừng ngã xuống nơi tiền phương. Nếu anh hy sinh, em không biết sẽ phải sống như thế nào. Em sẽ chung thủy chờ anh cho đến ngày toàn thắng...”
0