Hà Nội giấc mơ tôi
Như bao người trẻ khác ở quê, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi lên tàu vào Sài Gòn để học đại học. Ra trường đi làm, tôi đã cố gắng dành dụm trong suốt bốn năm mới quyết định tặng cho mình chuyến đi Hà Nội vào đúng sinh nhật lần thứ 26 của mình.
Lần đầu ra chốn Kinh kỳ cũng là lần đầu được đi máy bay, lòng tôi chộn rộn, lâng lâng suốt mấy ngày trước khi khởi hành. Tôi nhớ mãi hôm ấy là một ngày mưa rả rích vào tháng 9. Suốt đêm trước, tôi không thể chợp mắt vì nôn nao, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để đến giờ được lên máy bay. Chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngay khi máy bay vừa cất cánh, tôi đã mơ màng nhìn ra ngoài, háo hức quan sát như một đứa trẻ lần đầu được đi chơi xa. Máy bay lên cao dần, những ánh đèn thấp thoáng hoa lệ của thành phố cũng chìm vào màn đêm. Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy ngoài ô cửa nhỏ chỉ là một màu đen đặc phủ kín bầu trời. Thế nhưng lòng tôi lại rộn ràng, hân hoan như pháo hoa nổ giữa trời đêm trong thời khắc giao thừa.
Tôi ghé thăm Lăng Bác vào buổi sáng thứ Bảy trời đã thôi không mưa rả rích như Sài Gòn mà quang đãng dễ chịu. Có lẽ từ lâu đây chính là nơi khiến tôi thiết tha đến với Hà Nội nhất. Thuở nhỏ, tôi rất thích đọc sách. Từ khi biết đọc chữ, tôi đã lấy hết sách giáo khoa môn Văn của các anh ra để đọc và thuộc lòng tất cả những bài thơ trong đó. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ bài thơ gợi cho tôi nhiều cảm xúc nhất là bài "Viếng Lăng Bác" của tác giả Viễn Phương.
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát…"
Tôi chẳng biết tại sao mình cứ ước ao được một lần xưng con với Bác, được thăm lăng nơi Bác yên nghỉ như chính tác giả vậy. Cảm giác vừa thân thương, vừa biết ơn, kính trọng cứ len lỏi trong tôi từ lúc ấy. Tôi lặng ngắm khu vườn Phủ Chủ tịch, căn nhà sàn đơn sơ giản dị, phòng làm việc và ao cá. Mọi thứ vốn dĩ rất xa lạ với một người con lần đầu ghé thăm mà sao lại thân thuộc quá? Tôi tự nói với chính mình cũng như gửi vào trời xanh lời thì thầm với Bác: "Cuối cùng mình cũng đến được đây! Con đã được ra thăm lăng Bác rồi".
Tôi chọn đến hồ Gươm vào buổi chiều tà. Hồ Gươm nằm lọt thỏm giữa lòng thành phố vẫn mang dáng vẻ cổ kính, bình yên đến lạ. Tôi ngồi ở mép hồ, ánh mặt trời cuối ngày dịu dàng nhuộm vàng cả mặt nước yên ả không gợn sóng, bình yên như chính lòng tôi khi ấy. Những cây lộc vừng nghiêng mình buông cành lá vờn mặt nước. Tôi lặng ngắm hồ Gươm, chiêm ngưỡng vẻ đẹp cổ kính đài nghiên, tháp bút. Trong khoảnh khắc ấy, bài ca dao tôi đọc năm nào trên trang sách giáo khoa bỗng vang lên trong đầu:
"Rủ nhau xem cảnh Kiếm Hồ,
Xem cầu Thê Húc, xem đền Ngọc Sơn.
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn,
Hỏi ai xây dựng nên non nước này?"
Dù là lần đầu tới thăm Hà Nội nhưng tôi chẳng hề thấy lạ lẫm. Một cảm giác thân thương lạ lùng cứ ôm ấp, bao bọc tôi suốt chuyến đi ấy. Phải chăng ngọn lửa tình yêu Hà Nội đã nhen nhóm trong tôi từ lâu, để rồi khi được đặt chân đến đây, tình yêu ấy mới được dịp bùng cháy dữ dội. Với thành phố này, tôi vốn chỉ là một lữ khách phương xa nhưng lại ngỡ mình là đứa con trở về nhà sau nhiều ngày xa cách.
Sau này, tôi còn có cơ hội trở lại Hà Nội nhiều lần nữa nhưng mỗi lần rời đi là mỗi lần lưu luyến. Hà Nội có quá nhiều thứ làm người ta yêu. Chỉ một gánh hàng hoa bên đường, một gánh hàng rong đủ màu sắc với mớ hàng nhỏ nhắn xinh xinh cũng đủ khiến ta xao xuyến. Với tôi, Hà Nội đẹp và thân thương chẳng phải vì điều gì cụ thể. Tôi yêu Hà Nội vì đó là Hà Nội mà thôi. Đôi lúc, giữa cuộc sống bộn bề, tôi chỉ thèm được dạo bước quanh hồ Gươm, cầm que kem Tràng Tiền, hít thở từng làn gió mát lành. Ước muốn ấy hiện ra tự nhiên như hơi thở, như thể Hà Nội là quê hương của tôi. Có lẽ, tôi đã yêu Hà Nội hơn cả mức mình tưởng.
Hôm nay, đứa con trai hơn năm tuổi của tôi hỏi: "Mẹ có biết Lăng Bác ở đâu không? Con muốn đi Lăng Bác quá!".
Con biết đến Bác Hồ và Lăng Bác qua bài giảng từ các cô giáo. Và khi biết Lăng Bác ở Hà Nội, con bắt đầu hỏi mẹ muôn vàn câu hỏi về Thủ đô Hà Nội. Khi ấy, tôi biết rằng tình yêu Hà Nội cũng đang nhen nhóm dần trong con như với tôi thuở nào…
Tư Chí
Trong suốt chiều dài lịch sử, vai trò của người thầy luôn được đề cao và kính trọng như một “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo”. Nghề gieo những hạt mầm yêu thương lên mảnh đất tâm hồn học trò, để nó nảy mầm thành cây xanh của lòng nhân ái, là một điều thiêng liêng mà không phải ai cũng biết cách làm.
Vốn không hài lòng về chuyện con dâu thuê người giúp việc, Hồng Hà và mẹ chồng lại tiếp tục căng thẳng. Mục đích cuối cùng của mẹ chồng Hồng Hà vẫn là muốn con dâu ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình. Không ép được con dâu thay đổi, mẹ của Tuấn lại đến tìm con trai vừa thuyết phục vừa nói xấu con dâu, nhưng khi Tuấn tỏ rõ thái độ, bà vô cùng thất vọng.
Nhiều năm về trước, khi Internet mới xuất hiện, blog không phải là một khái niệm quá xa lạ với người dùng. Qua thời gian, Internet phát triển bùng nổ hơn, kéo theo đó là sự ra đời của hàng loạt các trang mạng xã hội khiến xu hướng xem blog dần thoái trào. Thế nhưng đến nay, vẫn có những người trẻ tìm đến blog như một nơi để lưu giữ kỉ niệm về một thành phố mà họ yêu.
Lừa đảo tài chính trực tuyến gia tăng tại Việt Nam; Bà Đỗ Thị Nhàn mong Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ tội; Làm rõ 1.400 tỷ đồng do Xuyên Việt Oil chiếm đoạt;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Để giữ thể diện trước Ngân, Long mua kẹo giúp Hải, một người bán kẹo dạo tỏ ra nghèo khổ. Sau đó, Ngân bất ngờ phát hiện Hải lành lặn, sống trong cùng chung cư và thực chất chỉ giả vờ để lừa gạt người khác. Cuối cùng, Ngân quyết định báo cáo sự việc cho cơ quan công an.
Hội nghị Thượng đỉnh Nhóm các nền kinh tế phát triển và mới nổi hàng đầu thế giới (G20) đã khép lại tại thành phố Rio de Janeiro (Brazil), với nhiều cam kết mạnh mẽ về chống đói nghèo, đánh thuế tỷ phú và tài chính khí hậu. Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất vẫn là liệu những cam kết này có được hiện thực hóa hay không?
0