Hà Nội một ngày mưa
Mưa rơi lên mí mắt, mưa rơi lên má, đôi vai, làn tóc em. Những ngày đầu tiên em gặp Hà Nội trong cái náo nhiệt của phố phường. Chiều cuối thu, Hà Nội đông đúc hơn thường ngày. Em mơ màng ngước nhìn hàng cây, dãy phố và những người trên phố, và cảm nhận một nhịp sống náo nhiệt tỏa ra từ bước đi. Họ sải bước trong thân quen, trong dung dị và hào nhoáng của phố. Em nhớ những buổi sớm mai, nhớ những khi đêm về. Hà Nội, tiếng rao lách vào lòng phố. Hà Nội đêm mưa lấp loáng trong ánh đèn, phố đêm tĩnh mịch, tiếng mưa lúc thì thầm, lúc lại hối hả.
Qua cầu Chương Dương, em cảm nhận rõ hơn không khí hối hả đông đúc thường ngày. Dòng sông Hồng vẫn miệt mài cuộn chảy. Bên hè phố chiều mưa có chén trà nghi ngút khói. Có cụ già chăm chú nâng tờ báo say sưa đọc tin mới. Mưa nhẹ bay đưa em về phía Hồ Tây mờ ảo khói sương. Đường Thanh niên có lá me lý lắc điệu tango mặc những lướt qua vội vàng của dòng người qua lại. Vội vã đấy mà vẫn nhẹ nhõm, thanh thoát không lẫn.
Em quen một chị gái người Hà Nội. Trong ngôi nhà cũ, căn gác nhỏ ấm áp những câu chuyện về cuộc sống thường nhật. Bức tranh tĩnh vật trên tường nói với em về những ngày xa. Giọng nói nhẹ nhàng, ứng xử tinh tế, thanh lịch cho em cảm giác ấm áp và làm an lòng người đối diện. Vẫn còn đây lối sống, cách ăn ở của người Hà Nội, dù nhiều thứ đã đổi thay. Ngay bên thềm nhà, những gánh hàng rong mùa nào thức nấy không kể nắng mưa, gánh hàng rong đã vẽ nên một nét phố xá.
Đêm cuối thu đầu đông, cơn mưa trút xuống như hờn dỗi. Mưa Hà Nội có khác chăng, từng con ngõ nhỏ, ánh đèn khuya, từng hơi thở mịn màng phả ra màu khói ấm. Em vẫn còn ghi lại khoảnh khắc trong một lần chợt gặp đôi tay của bà lão bán hàng trên phố cổ ân cần nâng bát cháo nóng hổi trao cho người khách lao động về khuya. Dưới mưa lạnh mà sao ấm áp tình người. Mùi ngô non nướng trên than hồng, mùi khoai mật lan tỏa khiến em nhớ quê xa. Ngọt ngào tận hưởng một bình yên khó gì đánh đổi... mưa Hà thành.
Những gánh hàng hoa trên phố, có đóa loa kèn trắng muốt lứa đầu tiên lưu giữ trái tim của một người nơi xa. Hương thơm ấy cứ dội về trong suốt những năm tháng qua. Vẻ trong trẻo kiêu sa của màu hoa cứ gợi nhắc đến những ngày xưa cũ. Để mà bâng khuâng, mà xao xuyến, để mà lắng đọng yêu thương nhiều hơn nữa. Đôi khi em chẳng kịp nhận ra đó là Hà Nội. Thế nhưng, em biết chắc Hà Nội đã giữ cho em gốc cây kỉ niệm, nay đã xanh tốt trổ hoa, kết quả yêu thương./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0