Hà Nội một ngày mưa
Mưa rơi lên mí mắt, mưa rơi lên má, đôi vai, làn tóc em. Những ngày đầu tiên em gặp Hà Nội trong cái náo nhiệt của phố phường. Chiều cuối thu, Hà Nội đông đúc hơn thường ngày. Em mơ màng ngước nhìn hàng cây, dãy phố và những người trên phố, và cảm nhận một nhịp sống náo nhiệt tỏa ra từ bước đi. Họ sải bước trong thân quen, trong dung dị và hào nhoáng của phố. Em nhớ những buổi sớm mai, nhớ những khi đêm về. Hà Nội, tiếng rao lách vào lòng phố. Hà Nội đêm mưa lấp loáng trong ánh đèn, phố đêm tĩnh mịch, tiếng mưa lúc thì thầm, lúc lại hối hả.
Qua cầu Chương Dương, em cảm nhận rõ hơn không khí hối hả đông đúc thường ngày. Dòng sông Hồng vẫn miệt mài cuộn chảy. Bên hè phố chiều mưa có chén trà nghi ngút khói. Có cụ già chăm chú nâng tờ báo say sưa đọc tin mới. Mưa nhẹ bay đưa em về phía Hồ Tây mờ ảo khói sương. Đường Thanh niên có lá me lý lắc điệu tango mặc những lướt qua vội vàng của dòng người qua lại. Vội vã đấy mà vẫn nhẹ nhõm, thanh thoát không lẫn.
Em quen một chị gái người Hà Nội. Trong ngôi nhà cũ, căn gác nhỏ ấm áp những câu chuyện về cuộc sống thường nhật. Bức tranh tĩnh vật trên tường nói với em về những ngày xa. Giọng nói nhẹ nhàng, ứng xử tinh tế, thanh lịch cho em cảm giác ấm áp và làm an lòng người đối diện. Vẫn còn đây lối sống, cách ăn ở của người Hà Nội, dù nhiều thứ đã đổi thay. Ngay bên thềm nhà, những gánh hàng rong mùa nào thức nấy không kể nắng mưa, gánh hàng rong đã vẽ nên một nét phố xá.
Đêm cuối thu đầu đông, cơn mưa trút xuống như hờn dỗi. Mưa Hà Nội có khác chăng, từng con ngõ nhỏ, ánh đèn khuya, từng hơi thở mịn màng phả ra màu khói ấm. Em vẫn còn ghi lại khoảnh khắc trong một lần chợt gặp đôi tay của bà lão bán hàng trên phố cổ ân cần nâng bát cháo nóng hổi trao cho người khách lao động về khuya. Dưới mưa lạnh mà sao ấm áp tình người. Mùi ngô non nướng trên than hồng, mùi khoai mật lan tỏa khiến em nhớ quê xa. Ngọt ngào tận hưởng một bình yên khó gì đánh đổi... mưa Hà thành.
Những gánh hàng hoa trên phố, có đóa loa kèn trắng muốt lứa đầu tiên lưu giữ trái tim của một người nơi xa. Hương thơm ấy cứ dội về trong suốt những năm tháng qua. Vẻ trong trẻo kiêu sa của màu hoa cứ gợi nhắc đến những ngày xưa cũ. Để mà bâng khuâng, mà xao xuyến, để mà lắng đọng yêu thương nhiều hơn nữa. Đôi khi em chẳng kịp nhận ra đó là Hà Nội. Thế nhưng, em biết chắc Hà Nội đã giữ cho em gốc cây kỉ niệm, nay đã xanh tốt trổ hoa, kết quả yêu thương./.
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0