Hà Nội mùa lá rụng

Trong mắt những người yêu Hà Nội, thì Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mà Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa nắng, mùa mưa...và mùa lá rụng rất đẹp, lãng mạn, đầy quyến rũ.

Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa, Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa lá, mùa hanh, mùa mưa, mùa nồm,...
Rộn rã nhất mùa này phải kể đến đường Phan Đình Phùng. Hai hàng sấu trải một thảm lá vàng trên phố.
Người đi trên phố, dưới những cơn mưa nhuộm sắc vàng, vai áo không ướt nhưng trong lòng thấm đẫm sự lãng mạn hữu tình thành phố này dành tặng.
Có mặt tại phố Phan Đình Phùng lúc này là những nam thanh nữ tú xúng xính váy áo, những thợ ảnh, những chị bán hoa, những trung niên café ngắm phố ngắm cây.
Vất vả nhất mùa lá rụng có lẽ là những chị lao công.
Có những người Hà Nội yêu những tầng cây đến mức giữ riêng cho mình một khu vườn đầy lá rụng. Khởi đầu mùa lá rụng là những cây lộc vừng. Rồi đến sấu, bằng lăng, xà cừ… lần lượt trút những đợt lá nhuộm vàng trên phố. Một bản hòa tấu nhịp nhàng trên những tầng cây.

Nguyễn Hạnh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Thành phố thức giấc bởi những âm thanh quen thuộc mỗi ngày. Sự vận động của các con phố, từng ngôi nhà tạo nên nét riêng cho khu phố cổ Hà Nội.

Chuyện ở làng quê có nhiều cái lạ với một nhà văn già sống ở thành phố. Nhiều phong tục, tập quán được gìn giữ hàng bao đời nay, mà các nhà văn hóa thường gọi là bản sắc dân tộc. Nó đáng quý và gắn bó đời sống cộng đồng thành một khối gọi là làng. Các cụ xưa thường nói còn làng là còn nước phải không?

Trong mắt những người yêu Hà Nội, thì Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mà Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa nắng, mùa mưa...và mùa lá rụng rất đẹp, lãng mạn, đầy quyến rũ.

Giật mình tỉnh giấc giữa canh khuya, có tiếng con chim cuốc văng vẳng dội vào không gian vắng lặng, lọt qua thính giác xâm chiếm tâm hồn tôi. Thanh âm da diết ấy khuấy động khiến trong tôi khắc khoải bao nỗi niềm mà không sao nối tiếp giấc mơ còn dang dở.

Vậy là tháng tư đã về. Vào một ngày tháng tư năm đó có một cô gái đến Hà Nội, và cô xa Hà Nội cũng vào một ngày tháng tư. Người xa khuất, tháng năm như nước chảy qua cầu, chỉ còn ký ức là ở lại. Hà Nội và tháng tư không biết tự bao giờ đã để lại trong trái tim cô một nỗi nhớ sâu đậm khó phai.

Có một người con gái miền Nam biết tới món bánh giò của Hà Nội qua lời kể của ba. Cái dẻo bùi của bột gạo, cái beo béo đặc trưng của bánh giò, chỉ đơn giản vậy nhưng lại khiến người ta nhớ mãi. Và giờ cô ấy đã hiểu sao ngày xưa ba mình lại ưa món bánh giò đến vậy.