Hà Nội mùa lá rụng

Khúc giao mùa tháng Tư ở Hà Nội đâu chỉ có hoa loa kèn, mà còn có một chút gợi thu với cái dịu mát xen với chút nắng ngẫu hứng của thời tiết. Tháng Tư về, xà cừ và sấu đều thay lá. Thư thái dạo bước trên những thảm lá rơi kín vỉa hè quen thuộc ta ngỡ như đang đi giữa một cánh đồng vàng.
Video Player is loading.
Current Time 0:00
Duration -:-
Loaded: 0%
Stream Type LIVE
Remaining Time -:-
1x

Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ những dòng tự sự của Trần Minh.

Hà Nội tháng Tư, người ta nói nhiều, viết nhiều đến hoa loa kèn. Tôi rất thích tiêu đề một bài tản văn của ai đó, khi viết về loài hoa thân thương này: "Loa kèn gọi nắng tháng Tư". Nhưng khúc giao mùa tháng Tư ở Hà Nội đâu chỉ có hoa loa kèn. Một chút gợi thu với cái dịu mát xen với những khoảnh khắc se lạnh ngẫu hứng của thời tiết Hà Nội. Một chút nắng nhẹ với lá vàng rơi phủ kín sân nhà... Điều đó có đủ để những ai yêu Hà Nội có được cái cảm giác lâng lâng lãng mạn khi chuẩn bị bước vào những ngày hè sôi động.

Tháng Tư mùa lá rụng. Liệu có thể được gọi là mùa hay không khi chỉ có ít loài cây thay lá vào dịp này, trong đó có cây xà cừ và cây sấu? Có đủ lý do để gọi tiếng mùa thân thương khi xà cừ và sấu là hai loại cây được trồng nhiều và gắn bó lâu năm với người  Hà Nội. Tháng Tư về, xà cừ và sấu đều thay lá như trải lên phố phường Hà Nội một tấm thảm dát vàng.

Ảnh minh họa: Mai Khanh

Trong khi đa phần các loài cây khác trải qua một mùa đông trơ trụi lá, mùa xuân về cây trồi lên những mầm xanh mướt mát, thì xà cừ và sấu lại thủng thẳng bước vào mùa rụng lá. Với xà cừ, cây chẳng bao giờ muốn từ bỏ màu xanh trên  mình nên đặc điểm thay lá khá đặc biệt, lá vàng rơi xuống, lá xanh ở lại, lá non tiếp tục sinh sôi...

Cả cây xà cừ và cây sấu được trồng ở Hà Nội từ thời Pháp thuộc. Những gốc xà cừ, sấu xù xì, có cây thân to một người ôm không xuể đã sống vắt ngang hai thế kỷ. Đến nay, nhiều cây trên các tuyến phố đã ở tuổi ông tuổi bà, tuổi cụ tuổi kỵ. Cây  chứng kiến bao thăng trầm của Thủ đô.

Tháng Tư, ta thư thái dạo những bước chân vô định trên những thảm lá vàng tươi phủ kín vỉa hè. Những con đường quen thuộc mà hôm nay ngỡ như lạc vào một cánh đồng vàng. Một cơn gió nhẹ rung rinh cũng đủ làm những lớp lá chao nghiêng rơi lả tả, lớp lá rơi sau phủ dày thêm lớp lá rơi trước khiến bước chân ta lao xao nhịp lá.

Vẻ đẹp của con phố Phan Đình Phùng mùa thay lá đã in đậm vào trong tâm trí người Hà Nội. Ảnh: Kinhtedothi

Không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp này, trên các tuyến phố có những cây xà cừ và sấu cổ thụ lại có vỉa hè rộng rãi như Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu, Trần Hưng Đạo, Trần Phú... ta bắt gặp những tốp thiếu nữ áo dài thướt tha, tay ôm bó hoa loa kèn trắng muốt, nắm tay nhau cùng sánh bước trên thảm vàng bát ngát một màu vui. Sự kết hợp của áo dài, phong thái thư thái, hoa loa kèn và lá tạo ra những tấm hình đẹp lưu giữ kỷ niệm với tháng năm. Những bức ảnh ấy được vẽ từ nắng sớm trên nền vàng rực rỡ của một ngày tháng Tư với Hà Nội.

Khúc giao mùa chỉ cất lên trong một khoảnh khắc chuyển giao. Nét đẹp của Hà Nội ẩn chứa trong những khoảnh khắc sâu lắng để rồi thành nỗi nhớ và ký ức lâu bền./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
User
Ý KIẾN

Nhiều lần vì nhớ thương mà có người thả trôi ký ức, lạc về chốn quê xưa ăm ắp kỷ niệm. Nhắm mắt lại, đắm chìm trong hương lúa, hương ngô, hương xôi nếp mới cuộn cùng khói chiều bảng lảng bay. Cô thả trôi về những ngày thơ ấu, ngồi trong đôi quang gánh của mẹ chang chang nắng đồng. Thả trôi về những ngày theo lũ bạn chăn trâu, cắt cỏ, mò cua, bắt cá; cả những khi trốn mẹ, trốn cha dãi nắng trưa hè.

Những chuyến đi ngắn ngày, rời bỏ Sài Gòn náo nhiệt, tìm kiếm những vùng đất đẹp đẽ và quyến rũ lạ kỳ, luôn khiến một người hào hứng hơn bất cứ khi nào dù đã đi rất nhiều lần, đến mức gần như thuộc lòng các cung đường, nhưng cao nguyên này với cô vẫn là một điểm đến tuyệt vời.

Qua lễ chung thất, di ảnh của ông được rước lên ban thờ trên tầng thượng để nhận hương hỏa cùng các cụ. Tính ông ham vui, thích náo nhiệt. Bà sợ ông trên ấy buồn chán nên ngày nào cũng gắng lết đôi chân nhức mỏi lên bầu bạn chốc lát, đôi khi vừa dọn dẹp linh tinh vừa lầm bầm như độc thoại, lắm lúc lại chỉ thẫn thờ ngồi dõi mắt nhìn xa xăm.

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.

Tháng Tư, có người thường giữ thói quen đi dạo quanh những góc phố còn bảng lảng hơi sương của Thủ đô, tìm mua một bó hoa loa kèn trắng muốt. Thi thoảng, cô bán hoa có nụ cười tỏa nắng như sắc trời Hà Nội, hỏi anh: Là đàn ông mà anh yêu thích hoa loa kèn không kém gì các bà, các cô nhỉ? Anh khẽ mỉm cười, lặng lẽ ngắm nhìn mấy bông hoa trắng muốt bừng nở dưới ánh nắng óng ánh, thấy lòng mình dịu dàng trong phút chốc.

Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.