Hà Nội mùa lá rụng
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ những dòng tự sự của Trần Minh.
Hà Nội tháng Tư, người ta nói nhiều, viết nhiều đến hoa loa kèn. Tôi rất thích tiêu đề một bài tản văn của ai đó, khi viết về loài hoa thân thương này: "Loa kèn gọi nắng tháng Tư". Nhưng khúc giao mùa tháng Tư ở Hà Nội đâu chỉ có hoa loa kèn. Một chút gợi thu với cái dịu mát xen với những khoảnh khắc se lạnh ngẫu hứng của thời tiết Hà Nội. Một chút nắng nhẹ với lá vàng rơi phủ kín sân nhà... Điều đó có đủ để những ai yêu Hà Nội có được cái cảm giác lâng lâng lãng mạn khi chuẩn bị bước vào những ngày hè sôi động.
Tháng Tư mùa lá rụng. Liệu có thể được gọi là mùa hay không khi chỉ có ít loài cây thay lá vào dịp này, trong đó có cây xà cừ và cây sấu? Có đủ lý do để gọi tiếng mùa thân thương khi xà cừ và sấu là hai loại cây được trồng nhiều và gắn bó lâu năm với người Hà Nội. Tháng Tư về, xà cừ và sấu đều thay lá như trải lên phố phường Hà Nội một tấm thảm dát vàng.
Trong khi đa phần các loài cây khác trải qua một mùa đông trơ trụi lá, mùa xuân về cây trồi lên những mầm xanh mướt mát, thì xà cừ và sấu lại thủng thẳng bước vào mùa rụng lá. Với xà cừ, cây chẳng bao giờ muốn từ bỏ màu xanh trên mình nên đặc điểm thay lá khá đặc biệt, lá vàng rơi xuống, lá xanh ở lại, lá non tiếp tục sinh sôi...
Cả cây xà cừ và cây sấu được trồng ở Hà Nội từ thời Pháp thuộc. Những gốc xà cừ, sấu xù xì, có cây thân to một người ôm không xuể đã sống vắt ngang hai thế kỷ. Đến nay, nhiều cây trên các tuyến phố đã ở tuổi ông tuổi bà, tuổi cụ tuổi kỵ. Cây chứng kiến bao thăng trầm của Thủ đô.
Tháng Tư, ta thư thái dạo những bước chân vô định trên những thảm lá vàng tươi phủ kín vỉa hè. Những con đường quen thuộc mà hôm nay ngỡ như lạc vào một cánh đồng vàng. Một cơn gió nhẹ rung rinh cũng đủ làm những lớp lá chao nghiêng rơi lả tả, lớp lá rơi sau phủ dày thêm lớp lá rơi trước khiến bước chân ta lao xao nhịp lá.
Không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp này, trên các tuyến phố có những cây xà cừ và sấu cổ thụ lại có vỉa hè rộng rãi như Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu, Trần Hưng Đạo, Trần Phú... ta bắt gặp những tốp thiếu nữ áo dài thướt tha, tay ôm bó hoa loa kèn trắng muốt, nắm tay nhau cùng sánh bước trên thảm vàng bát ngát một màu vui. Sự kết hợp của áo dài, phong thái thư thái, hoa loa kèn và lá tạo ra những tấm hình đẹp lưu giữ kỷ niệm với tháng năm. Những bức ảnh ấy được vẽ từ nắng sớm trên nền vàng rực rỡ của một ngày tháng Tư với Hà Nội.
Khúc giao mùa chỉ cất lên trong một khoảnh khắc chuyển giao. Nét đẹp của Hà Nội ẩn chứa trong những khoảnh khắc sâu lắng để rồi thành nỗi nhớ và ký ức lâu bền./.
Có một vẻ đẹp rất riêng của Hà Nội mà chỉ những người yêu nơi này mới cảm nhận rõ - vẻ đẹp của sáng sớm những ngày giao mùa. Khi đất trời chưa dứt hẳn khỏi thu mà đông đã lấp ló đâu đó, cả thành phố như trôi trong một tầng không gian mờ ảo, nơi sắc vàng nhạt của nắng sớm hòa lẫn với làn sương mỏng, giăng kín những con đường, len lỏi vào từng góc phố.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
0