Hạnh phúc đâu cần phải phức tạp

Cuộc sống này có quá nhiều thị phi, quá nhiều thứ hỗn độn, phức tạp, cho nên chúng ta đừng cố gắng phức tạp hóa vấn đề, truy tìm sự đơn giản mới là hạnh phúc thật sự.

Lâu lắm mới có một ngày chủ nhật được nghỉ trọn vẹn, chị bạn tôi mới có thời gian nhìn lại căn nhà mình đang sống. Nhà chị giống như một nhà kho. Bàn ghế trong phòng đáng nhẽ phải là chỗ để tiếp khách, uống trà, nhưng từ lâu đã thành nơi chất đồ. Nhìn quanh phòng chỉ toàn thấy sách vở, quần áo, túi xách, đủ thứ tràn từ bàn xuống ghế. Mỗi ngày từ cơ quan trở về, chị hầu như kiệt quệ sức lực, nên trên tay cầm gì là chị bạ đâu bỏ đấy, tiện đâu đặt đấy cũng chả buồn thu dọn. Chị có sở thích mua đồ. Cứ nhìn thấy thứ gì vừa mắt, hay hay là mua không cần biết nó có cần thiết hay không. Nên từ phòng khách qua phòng bếp, đến phòng ngủ, đồ đạc chị mang về xếp chật kín.

Chồng chị thì khác, anh theo chủ nghĩa tối giản. Anh chỉ có đúng một đôi giày đi làm, thêm một đôi giày thể thao để đi chơi và tập thể dục. Quần áo của anh cũng chỉ có dăm bộ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần mở chiếc tủ bốn ngăn cao từ trần nhà xuống chỉ thấy ngồn ngộn toàn là váy áo của chị. Quần áo nhiều cũng còn vì lý do mỗi lần cứ có chuyện buồn, chị lại đi mua sắm. Có nhiều bộ váy áo vẫn còn nguyên nhãn mác, chị chưa mặc lần nào dù đã được mua từ vài năm trước. Chồng chị nhiều lần muốn cho hết đám đồ cũ đi, nhưng chị không cho, bảo sau này còn có thể dùng đến. Cũng vì thế mà hai vợ chồng nhiều lần tranh cãi, giận nhau.

Thời gian gần đây, chị thấy trong người thiếu sức sống, nhớ nhớ quên quên, về nhà chỉ thấy mệt mỏi, bức bối, chật chội. Đến khi nhìn lại, chị mới phát hiện ra xung quanh mình có quá nhiều đồ không cần thiết. Đã vậy, bản thân chị lại không phân rõ cái nào nên nhớ cái nào nên quên, không hiểu rõ mình cần điều gì, nên mới khiến bản thân luôn sống mơ hồ như vậy.

Nhìn đống đồ đạc và quần áo trong nhà, chị giật mình, hóa ra, chỉ có 20% trong số đó là được chị dùng hàng ngày, còn lại 80% chị không hề dùng tới. Nghĩ lại những mỏi mệt, bức bối suốt thời gian qua, chị nghĩ có lẽ mình cần phải làm gì đó để thay đổi. Và thế là chị quyết định bắt đầu từ việc dọn nhà. Chọn ngày chủ nhật cuối tuần được nghỉ, hai vợ chồng chị hì hụi dọn đồ. Nhìn đống đồ không dùng đến được tập kết ra ngoài mà anh chị hết hồn. Trong số đó, có những món mấy năm rồi chẳng đụng tới, nhưng vì vẫn còn dùng được nên chị tiếc giữ lại.

Dọn dẹp xong xuôi, chị thở phào nhẹ nhõm và nghĩ mình đâu cần nhiều thứ như mình tưởng. Căn phòng khi được lọc đi hơn phân nửa số đồ dùng, trở nên thoáng đãng hẳn. Chị cắm một bình hoa ly, pha một ly cà phê, rồi lặng lẽ ngồi ngắm lại không gian vừa được làm mới. Ánh nắng tràn vào khung cửa trong hương thơm phảng phất của ly cà phê như xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Chị cảm nhận thấy dường như có một sức sống mới đang dần trở lại.

Tôi từng đọc ở đâu đó có người nói rằng, phép loại trừ đôi khi lại mang đến cho ta một sức mạnh. Nó không khiến con người trở nên thiếu thốn mà ngược lại, khiến cho thân tâm mỗi người trở nên đủ đầy, sáng tỏ hơn. Nếu như mỗi ngày, chúng ta đều tự thanh lọc chính mình, làm phép loại trừ những điều không cần thiết ra khỏi tâm trí, bao gồm những ý nghĩ tiêu cực, những lo lắng, bất an cho điều chưa tới, những ký ức không vui đã qua… Khi đó chỉ còn giữ lại mảng xanh của những hạt giống thiện lành, yêu thương, điều đó sẽ tốt hơn biết bao nhiêu.

Thỉnh thoảng, có lẽ tôi cũng cần dọn dẹp căn phòng cũng như tâm trí của mình, dám làm phép loại trừ, bỏ hết những đồ đạc không cần thiết, gạt đi những chuyện, những người không quan trọng, dành không gian cho ánh nắng tràn vào, để có thể đón nhận được nguồn năng lượng tươi mới thấm đẫm trong không gian sống và cả tâm hồn mình./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?