Hiếm hoi mới gặp một cây xanh
Tôi thường đi làm sớm. Chạy xe chầm chậm giữa dòng người. Thi thoảng, giữa mùi khói xe, tôi lại hít thấy mùi nước hoa thoang thoảng của người lạ nào đó vừa lướt qua. Dừng đèn đỏ, tôi thấy trước mặt, một cặp đôi trẻ chở nhau đi làm. Áo đôi, nón đôi đồng điệu. Cô gái trẻ vòng tay ôm nhẹ vào hông, tựa cằm lên vai chàng trai thật tình tứ. Kế bên, một cặp vợ chồng luống tuổi chắc là bán buôn từ đêm khuya. Người vợ ngồi sau chẹt giữa mớ đồ nghề, ngủ gục trên lưng chồng. Ông chồng gồng mình cầm lái, thi thoảng lấy tay với qua vai, chỉnh lại đầu vợ đã nghoẹo lệch sang một bên. Nhìn những cảnh này, con đường đi làm như bớt xa hơn. Hóa ra, tình yêu lãng mạn, tình yêu đẹp không chỉ có ở trên mạng và cũng không khó tìm đến thế!
Những trưa nắng, tôi chỉ buộc phải ra đường khi thực sự cần thiết. Nón, mũ, khẩu trang, áo khoác, bao tay, mắt kính, kín bưng từ đầu đến chân. Bởi thế nhiều người vẫn hài hước gọi chị em phụ nữ chúng tôi là các ninja. Đầy đủ phụ kiện như thế mới không bị cái nắng làm cho hoa mắt chóng mặt, mới không uổng công nhiều chị em dưỡng da mỗi tối.
Phố mà. Hai bên mặt đường toàn nhà cao tầng, ngân hàng, siêu thị, quán ăn… Kín bưng như bức tường với khung sắt, cửa kính, bê tông. Hiếm hoi lắm mới gặp một cây xanh. Ngã tư đèn xanh đèn đỏ cách cả vài chục mét đằng kia nhưng xe thì đậu kín bóng cây đằng này khi đèn đỏ bật. Người ta chẳng còn vội chen lên nửa cái bánh xe để rồ ga đi trước khi đèn chuyển xanh như hồi sáng nữa. Bóng cây râm mát hiếm hoi không chỉ làm dịu đi cái nắng mà còn khiến người đi đường từ tốn, tử tế, hiền lành hơn. Thậm chí, có người còn chủ động nép sang bên cạnh để thêm một người đến sau được hưởng tí bóng mát. Lâu lâu có việc phải đi lên huyện, tôi vẫn đi vòng đường Nguyễn Văn Linh dẫu con đường đó xa hơn. Chỉ đơn giản là muốn chạy trên một quãng đường thênh thang. Chỉ đơn giản là muốn đi trong bóng cây xanh rợp mát. Có lẽ, người nào được sống gần gũi với thiên nhiên, làm bạn cùng cây cối cũng thân thiện, dịu dàng, đáng yêu như một bóng mát giữa buổi trưa hè.
Có những chiều phố chợt mưa. Mưa đúng giờ tan tầm. Mưa đúng lúc triều cường. Nước trên trời đổ xuống, nước dưới cống tràn lên. Phố đã lênh láng thành sông. Đường phố kẹt cứng, người dân chật vật trên đường về nhà. Mưa khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên mờ nhòe nhưng có những thứ khác lại hiện lên thật rõ.
Những người bán hàng rong cuống cuồng che che, đậy đậy món hàng. Ai không kịp tìm chỗ trú thì đành lướt thướt nước mưa. Thà để người ướt, chứ hàng ướt rồi ai mua? Người đi xe máy vẫn cúi mặt, nhấn ga, lầm lũi cố chạy khỏi đoạn đường ngập nước. Áo mưa có mặc cũng không che hết được mọi chiều nước len lỏi vào người. Chỗ đâu mà trú. Vỉa hè bị chiếm dụng gần hết. Vài mái hiên nhô ra đã kín người. Lúc này, xe không chết máy đã là một điều hạnh phúc. Với những người đang bì bõm lội nước dắt xe thì nước mưa có khi mang vị mặn như nước mắt. Đôi giày mới mua ngâm nước lâu thế này liệu có hỏng? Tiệm sửa xe đắt khách có chặt chém, bày vẽ ra không? Nước lạnh ngấm vào người không biết rồi có cảm cúm? Bụng đói, chân run, trời sập tối mà đường về nhà hãy còn xa. Thi thoảng, có chiếc xe buýt, xe tải rẽ nước chạy qua, bánh xe ì oạp sóng. Không biết có người đi đường nào bị sóng ập vào làm cho nghiêng ngả?
Nhưng mưa rồi sẽ tạnh. Nước ngập vài tiếng rồi cũng rút. Sáng mai trời lại trong. Người người lại đổ ra đường, tràn lên phố. Nhịp sống vẫn cứ tiếp nối không ngừng. Bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài. Bao nhiêu phận người trên phố sao có thể giống nhau. Phố vẫn dung hòa, vẫn bao dung cho tất cả.
Cuối tuần, thi thoảng tôi cho phép mình lang thang nơi góc phố nào đó. Chọn một chỗ khiêm tốn trong quán nước, thả mình vào thứ âm nhạc không lời đang du dương, du dương. Nhìn xung quanh, người trẻ có, người già có, người đi một mình có, nhóm bạn cũng có. Bên này, người đàn ông luống tuổi bình thản bên phin cà phê đang tí tách giọt nhỏ giọt to. Bên kia, cô gái trẻ xinh đẹp đang làm dáng với ly nước đầy màu sắc để người bạn lưu lại những tấm hình đẹp. Cậu bé cùng gia đình thì vui vẻ nô đùa với chú cún con ưa nghịch ngợm. Hai anh thanh niên sôi nổi bàn luận về trận bóng đá tối qua… Có người thì lướt điện thoại xem tin tức, Facebook, Zalo,… Mỗi người đều có một thế giới riêng của mình.
Tôi gọi ly nước quen thuộc, sau đó bấm gọi cho đứa bạn thân ở xa, tỉ tê từ chuyện này sang chuyện kia đến nóng cả máy. Hãy cho mình một cuộc hẹn, hay một buổi mua sắm, hoặc một bữa ăn ở ngoài, tách khỏi dòng người đang hối hả, tách khỏi những lo lắng thường nhật. Hãy nhẹ nhàng ngồi xuống, tận hưởng những giây phút thảnh thơi, cảm nhận thứ hạnh phúc giản dị này. Tạm buông xuống mọi thứ và chẳng cần bận lòng suy nghĩ ai quan trọng hơn ai? Chậm lại một nhịp ta sẽ thấy phố cũng có những giây phút thong thả, đáng yêu, phải không bạn?
Nguyễn Minh
Trong suốt chiều dài lịch sử, vai trò của người thầy luôn được đề cao và kính trọng như một “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo”. Nghề gieo những hạt mầm yêu thương lên mảnh đất tâm hồn học trò, để nó nảy mầm thành cây xanh của lòng nhân ái, là một điều thiêng liêng mà không phải ai cũng biết cách làm.
Vốn không hài lòng về chuyện con dâu thuê người giúp việc, Hồng Hà và mẹ chồng lại tiếp tục căng thẳng. Mục đích cuối cùng của mẹ chồng Hồng Hà vẫn là muốn con dâu ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình. Không ép được con dâu thay đổi, mẹ của Tuấn lại đến tìm con trai vừa thuyết phục vừa nói xấu con dâu, nhưng khi Tuấn tỏ rõ thái độ, bà vô cùng thất vọng.
Nhiều năm về trước, khi Internet mới xuất hiện, blog không phải là một khái niệm quá xa lạ với người dùng. Qua thời gian, Internet phát triển bùng nổ hơn, kéo theo đó là sự ra đời của hàng loạt các trang mạng xã hội khiến xu hướng xem blog dần thoái trào. Thế nhưng đến nay, vẫn có những người trẻ tìm đến blog như một nơi để lưu giữ kỉ niệm về một thành phố mà họ yêu.
Lừa đảo tài chính trực tuyến gia tăng tại Việt Nam; Bà Đỗ Thị Nhàn mong Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ tội; Làm rõ 1.400 tỷ đồng do Xuyên Việt Oil chiếm đoạt;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Để giữ thể diện trước Ngân, Long mua kẹo giúp Hải, một người bán kẹo dạo tỏ ra nghèo khổ. Sau đó, Ngân bất ngờ phát hiện Hải lành lặn, sống trong cùng chung cư và thực chất chỉ giả vờ để lừa gạt người khác. Cuối cùng, Ngân quyết định báo cáo sự việc cho cơ quan công an.
Hội nghị Thượng đỉnh Nhóm các nền kinh tế phát triển và mới nổi hàng đầu thế giới (G20) đã khép lại tại thành phố Rio de Janeiro (Brazil), với nhiều cam kết mạnh mẽ về chống đói nghèo, đánh thuế tỷ phú và tài chính khí hậu. Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất vẫn là liệu những cam kết này có được hiện thực hóa hay không?
0