Hoa đợi mùa về

Mùa về, dã quỳ dù ở trong lòng phố đông đúc hay nơi ngoại thành thưa vắng, ở dưới khe sâu hay trên đồi cao lộng gió, đều nhất loạt hẹn nhau, nghe cái lạnh chớm đông liền bừng tỉnh sau giấc ngủ say.

Có cô gái sớm mai thức giấc, thấy cơn gió mang cái lạnh se sắt từ đâu ùa về. Tia nắng mỏng manh không đủ sức tan đi giọt sương khuya còn ướt đầm trên lá, nhưng lại biến chúng thành những viên ngọc lóng lánh cười trong nắng. Mới mấy hôm trước, nắng thu vẫn còn ấm áp cả không gian, mà nay khí trời bàng bạc cho người ta biết mùa đông đã chạm ngõ. Ngó bên hiên nhà, cô chợt nhìn thấy hoa dã quỳ bừng nở, thay thời gian báo hiệu mùa về. Mời bạn cùng theo tác giả Ngọc Thanh về với ‘Phố núi đợi mùa’.

Hoa dã quỳ. Ảnh: dalattrongtoi

Men theo sắc vàng hoang hoải, ta lang thang trên quanh co đồi dốc, mê mải dõi theo bóng dáng dã quỳ. Mặt trời lên cao, dã quỳ hướng về phía ánh sáng mà rực rỡ. Vừa nãy hãy còn là những nụ hoa e ấp trong ánh ban mai, giờ đã vươn mình khoe sắc. Núi đồi như thay áo mới, căng tràn sức sống, mặc cho giá rét mùa đông đang tràn về.

Dã quỳ không mọc từng cây đơn lẻ, mà hợp thành bụi, thành triền. Khắp cao nguyên miên man hoa là hoa, bát ngát sắc vàng như nắng, khiến ta xuyến xao, khiến ta say đắm, khiến ta như kẻ mộng du lạc bước chốn địa đàng. Giữa ngàn vạn hoa của thành phố mờ sương, dã quỳ vẫn hấp dẫn bởi vẻ dụ hoặc của riêng mình. Không ai trồng, không ai tưới, chẳng ai chăm, dã quỳ vẫn bền bỉ sống giữa thiên nhiên hoang dại, nép mình vào núi đồi, nương rẫy, góp nhặt ánh nắng ngày hè, uống nước từ những cơn mưa dầm đẫm đất, lặng lẽ bước qua xuân, hạ, rồi thu, để bung mình tỏa sáng khi ngày đông ngập ngừng trước ngõ.

Dã quỳ mọc trước hiên sau hè, trên triền dốc thênh thang, dưới thung sâu heo hút. Hoa mọc trong suối trong khe, mọc cả trên những triền đồi xa tít. Hoa e ấp dưới gốc thông già, hoa mềm mại tựa vào thân gốc xù xì, hồn nhiên cất tiếng khiến hàng thông phải cựa mình lao xao. Phố vốn mờ mịt sương giăng, bỗng bừng lên ánh sáng từ triệu triệu đóa hoa thức giấc. Mỗi đóa hoa là một mặt trời nhỏ xinh, khúc khích cười, như những thiên thần hồn nhiên dạo chơi cõi trần theo gió véo von ca hát.

Dã quỳ trên những con đường đất đỏ. Ảnh: dalattrongtoi

Dã quỳ quanh co uốn lượn trên những con đường đèo dốc, nhìn từ xa như dải lụa mềm với hai sắc vàng xanh nổi bật giữa cái nắng nhạt của ngày đông. Dã quỳ len lỏi trên những con đường đất đỏ dẫn vào rẫy nương, đem vẻ đẹp của mình tô điểm cho mùa màng đang chờ thu hái. Người nông dân ngày ngày lam lũ trên mảnh đất của mình, bất chợt ngước mắt nhìn thấy dã quỳ, lòng ấm áp đôi chút giữa cơn rét buốt, tạm gác lại nỗi lo mùa màng giá cả, nở nụ cười tươi tắn cùng hoa.

Trên bước chân phiêu lãng, dã quỳ tràn cả vào những vườn rau xanh mướt, chen chúc khoe sắc vàng giữa rẫy cà phê đang mùa chín đỏ. Hoa dắt tay nhau rải sắc màu trên đồi chè. Phải chăng những cây chè quanh năm chỉ biết xanh rì ấy cũng ngóng đợi đông về, chờ đón dã quỳ đến khoác chiếc khăn hoa ngọt ngào lên ngực để giữa nền xanh thăm thẳm nổi bật sắc vàng ấm áp.

Có biết bao loài hoa kiêu sa đài các, được người chăm sóc nâng niu, nhưng ít có loài hoa mang theo nỗi ngóng trông thương nhớ như dã quỳ. Khi gió đông hanh hao về trên phố, những chuyến xe tấp nập đưa đón khách phương xa, vượt qua chặng đường vài trăm cây số đèo dốc, chỉ để ngắm nhìn khoảnh khắc dã quỳ bừng cháy. Những ai chưa có dịp đến thăm thì chộn rộn mong mỏi... Rồi kiếm tìm hết thảy những manh mối liên quan đến loài hoa ấy, mà thăm hỏi đã thấy dã quỳ nở chưa. Rồi tiếc nuối, rồi mơ màng thả hồn theo dấu chân người lữ khách.

Ảnh: kenlaiz

Mùa về. Dập dìu nam thanh nữ tú diện váy áo đẹp đẽ dạo bước trên những cung đường tràn ngập dã quỳ. Cô gái điệu đà hái đóa hoa cài lên mái tóc. Chàng trai kiên nhẫn len lỏi vào sâu triền hoa, tìm những nhành hoa xinh nhất, khéo léo kết thành vòng hoa tình tứ cho bạn gái làm vương miện đội đầu, làm vòng hoa trước ngực, biến cô thành nàng công chúa điệu đà, e ấp ôm trên tay bó dã quỳ rực rỡ. Người người say sưa ngắm nhìn, say sưa tạo dáng, say sưa canh chỉnh sao cho trên ống kính hiện lên những khung hình đẹp nhất, để thay lời nói với bạn bè phương xa, rằng ta đã đến đây vào ngày chớm đông se sắt, đến với phố núi mờ sương, đến với dã quỳ hoang dại nơi thông reo gió hát. Mỗi khi ống kính giơ lên, có phải ta ảo giác hay không mà thấy đóa dã quỳ cười rạng rỡ. Phải chăng hoa cố sức tươi thắm hết mình, rực cháy hết mình trong khoảnh khắc đó, để làm một dấu ấn trước khi lụi tàn vào đất, kiên nhẫn đợi mùa sau.

Ảnh: Phi Anh

Mùa về , dã quỳ dù ở trong lòng phố đông đúc hay nơi ngoại thành thưa vắng, ở dưới khe sâu hay trên đồi cao lộng gió, đều nhất loạt hẹn nhau, nghe cái lạnh chớm đông liền bừng tỉnh sau giấc ngủ say. Nhờ vậy mà mùa đông phố núi đẹp hơn, thơ hơn, tươi thắm hơn…

Dã quỳ lặng lẽ rời đi khi mùa xuân vừa hé, khi trăm sắc hoa đua nở chào đón xuân về. Phải chăng hoa chỉ hợp với đời sống hoang dại, không bon chen khoe sắc với những đóa hoa lộng lẫy trong vườn, nên nhẹ nhàng giấu mặt. Hay vì hoa biết mùa đông giá buốt, sương giăng mờ mịt, cành lá khẳng khiu trơ trọi, đất trời một màu xám ngắt, nên hoa cố sức vươn mình trong nắng lạnh để mùa đông phố núi thôi buồn, để những đôi tình nhân có nơi gửi trao tâm sự, để đôi môi run rẩy tìm thấy dư vị ngọt ngào, để nỗi nhớ niềm yêu sưởi ấm cả mùa đông./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Sống nhẩn nha giữa đời vội vã có thể chưa từng dễ dàng với chúng ta. Nhưng khi bước đi dưới những tán lá xanh xào xạc theo con gió, dưới bầu trời một màu ngăn ngắt xa xôi, tôi cảm giác hồn mình như cánh bồ công anh mảnh khảnh tự do bay mãi, chẳng nghĩ ngợi gì. Có những ngày như thế, những khoảnh khắc như thế. Chỉ cần im lặng hít thở thôi cũng đủ hạnh phúc.

Hà Nội với tôi là những thương nhớ đầu tiên từ hồi tôi đi thi đại học. Hà Nội đã lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt và còn là giấc mơ mà tôi chẳng thể chạm vào. Hà Nội là nhưng kỷ niệm của tôi khi biết người thương nhập viện, là khoảnh khắc thót tim khi đưa con ra cấp cứu viện nhi, là khoảnh khắc cháy lòng khi cha bệnh trọng. Và là khoảnh khắc đi chơi về muộn, thấy những người dân lầm lũi ngủ ngon lành nơi gầm cầu, trong lòng cống...

Trải qua các cuộc chiến tranh giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đất nước ta đã sản sinh ra những thế hệ thanh niên đại diện cho mỗi giai đoạn lịch sử của đất nước. Như thế hệ làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu"; thế hệ một thời hoa đỏ 'xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước'; thế hệ 'sống bám đá đánh giặc, chết hóa đá bất tử' trong chiến tranh bảo vệ biên giới...

Con đường ngày xưa chúng tôi đi học, lòng đường bé tin hin bằng hai gang bàn tay người lớn, thêm sỏi đá mấp mô ngáng bánh xe đạp không thương tiếc. Bữa nào vừa nhấn bàn đạp mải miết, vừa ngúc ngoắc đầu nói chuyện là gặp hòn đá xóc nảy người, chiếc cặp nhẹ tênh có khi giật mình rơi khỏi giỏ xe cà tàng. Con đường “huyền thoại” ấy chưa đi vào thơ ca nhạc họa của văn nghệ sĩ bao giờ nhưng nó đi vào ký ức tuổi thơ của chúng tôi cho tới tận hôm nay.

Sự hiện hữu của thời gian trở nên rõ rệt là khi trên khuôn mặt xuất hiện thêm những nếp gấp, một vài vết tàn nhang cùng màu tóc dần ngả bạc. Thời gian vô tình khiến những hoạt động mà mình vốn yêu thích bỗng trở nên khó thực hiện, mặc dù lòng nhiệt huyết vẫn còn nhưng tuổi tác và khuôn mặt đã không còn phù hợp nữa rồi.

Phố bắt đầu ngày mới bằng những sắc hoa thuỳ mị trong chợ hoa Quảng Bá. Đường Âu Cơ tươi xinh màu sắc trong tia nắng dịu nhẹ chưa vương mùi bụi khói. Tâm thức anh chợt lạc về câu chuyện em nói với anh ngày xưa khi anh cùng em ngang qua đoạn đường này.