Hoa hồng tình yêu

Trên thế gian có hàng trăm cách định nghĩa về tình yêu, nhưng về cơ bản lại không thể có được một định nghĩa rõ ràng và cụ thể.

Trên thế gian có hàng trăm cách để một tình yêu có thể bắt đầu, nhưng về cơ bản lại không thể biết được làm cách nào để nó không bao giờ kết thúc.

Vì một lẽ đơn giản, tình yêu vốn không phải là một thực thể khách quan mà con người có thể cầm lấy hay nắm giữ, càng không phải là một khái niệm khoa học mà người ta tìm hiểu và nghiên cứu được. Tình yêu vốn là món quà ngọt ngào, nhưng cũng bí ẩn nhất của tạo hóa!

Ai cũng có trong lòng một định nghĩa riêng về tình yêu. Không ai đúng và cũng chẳng ai sai. Càng không ai có thể phủ nhận được ai. Chỉ là tình yêu của mỗi người phản ánh chân thật lăng kính chủ quan của chính người đó đối với thế giới diệu kì này mà thôi.

Tình yêu đối với bạn là gì? Còn đối với tôi, đó chính là một cây hoa hồng.

Tình yêu đối với bạn là gì? Ảnh minh hoạ: Triết học đường phố.

Tình yêu khởi đầu từ một mầm cây. Nó ngày ngày vươn lên, đâm chồi nảy lộc theo thời gian và tình cảm của người vun trồng. Nếu như cả tôi và anh ngày ngày chăm sóc, cả hai người đều dồn tình cảm vun đắp, nó sẽ ngày một lớn lên, xanh tốt và đơm hoa. Hoa nở trong lòng anh. Hoa thoảng trong lòng tôi. Rực rỡ và nồng nàn như một đóa hồng nhung khoe mình trong nắng sớm.

Nhưng rồi tình yêu đó, một khi làm cho người ta thỏa mãn quá dễ dàng, lại khiến cho người làm vườn cảm thấy nó quá bình thường, không còn đẹp giống như nó vốn có. Một khi hoa nở quá rộ, hương thơm quá nồng, nhìn thấy nó quá lâu mà không có gì đổi khác, người ta sẽ không còn thấy nó rực rỡ như lúc ban đầu. Và khi ấy, tự nhiên, không còn một ai muốn chăm sóc nó. Họ lơ là, bỏ mặc. Và rồi cây hoa tội nghiệp ấy cứ ngày một héo tàn và chết đi! Sau đó, giật mình có ai đó nói với tôi: “Hoa hồng đã chết!”.

Nhưng rồi tình yêu đó, một khi làm cho người ta thỏa mãn quá dễ dàng, lại khiến cho người làm vườn cảm thấy nó quá bình thường, không còn đẹp giống như nó vốn có. Ảnh minh hoạ: VOV.

Tôi đi thu lượm lại những cành hoa đã héo khô, đờ đẫn nhìn bông hoa tươi thắm ngày nào giờ đây đã thành tàn tạ, không còn một chút sự sống. Nước mắt sẽ lăn dài trên khóe mi. Và khi ấy, tôi sẽ lục tung, cày xới cả khu đất lên để đi tìm một chút tàn dư của sự sống còn sót lại. Tôi hy vọng một mầm xanh nào đó, vẫn đủ kiên trì để đeo bám lấy mảnh đất khô cằn từ lâu đã không có người tưới nước! Một chút mầm sống hiếm hoi ấy, tôi sẽ lại nâng niu, trân trọng và cố gắng tìm kiếm một khu đất mới để gieo lại. Nhưng chắc chắn một điều, sẽ không bao giờ tôi trao lại nó cho người làm vườn hiện tại nữa!.

Sau đó, tôi nhận ra rằng, hoa hồng dù đẹp tới đâu cũng không thể vĩnh cửu. Chỉ có những thời khắc tươi đẹp của nó mà người ta mãi mãi khắc ghi.

Không một đóa hoa nào mãi mãi rực rỡ. Ảnh minh hoạ: Báo Giao thông.

Không một đóa hoa nào mãi mãi rực rỡ. Nhưng đóa hoa này có thể héo tàn thì nụ hoa khác sẽ lại hé lên. Chúng ta không thể hy vọng tình yêu là bất tận mà hãy luôn nghĩ nó là một sự khởi đầu mới! Một khi có bắt đầu, hãy nghĩ đến kết thúc. Kết thúc không phải là một sự chấm dứt mà là kết thúc một giai đoạn cũ để bước sang một giai đoạn tiếp theo. Nếu bạn cứ cố chấp đi tìm lấy một đóa hoa không bao giờ tàn phai theo năm tháng, bạn sẽ không bao giờ thấy được. Tình yêu chưa bao giờ là hoàn mĩ. Chỉ là, những người trong cuộc hài lòng về nó nên nghĩ rằng nó hoàn mĩ mà thôi.

Có những cây hồng chỉ một lần được trồng xuống. Cũng có những cây hồng phải gieo ươm đến hai, ba lần, trải qua nhiều phong ba, bão táp mới tìm được một nơi để sinh tồn. Nhưng có một điều chắc chắn, cho dù như thế nào, cây hoa của bạn muốn sống sót, cần rất nhiều sự nỗ lực và lòng tin. Nếu chỉ vì cây hoa hồng đã chết từ hôm qua mà bạn bận tâm, không còn tin tưởng vào sự bắt đầu của ngày hôm nay, bạn sẽ chẳng bao giờ có được đóa hoa của riêng mình.

Vì vậy, sao không bắt đầu trồng lại cây hồng đã chết từ hôm qua?

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người xa Thủ đô, Hà Nội là những hàng cây xanh mát hai bên đường, những sạp báo, những bác xích lô ngồi đợi khách. Và nỗi nhớ Hà Nội đọng lại trong một ly trà ấm nóng, phảng phất khói bay trong một chiều hoàng hôn.

Có một loại lá, khi được chế biến thành món ăn, lúc ban đầu, ta cảm nhận vị đắng nhẹ, nhưng càng nhai kĩ càng thấy vị ngọt bùi của lá. Không biết đó có phải là một sự hồi đáp thử thách lòng người của một loài cây, hay lá muốn gửi gắm một thông điệp: Có đắng cay mới thấy ngọt bùi?

Sáng hè thành phố, người đầy mồ hôi và bẹp dí xuống giường. Có người cố ngủ nướng cũng chẳng xong. Cái nóng hầm hập xuyên qua lớp tường dày, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể.

Có một cô gái đến Hà Nội hai lần nhưng lần nào cũng vội. Vội đến nỗi chưa kịp đi cho hết chiều dài niềm thương thì đã phải chia tay. Nhưng chính trong sự vội vã đó cô nhận ra những chân tình, lại như khơi lên trong cô một nỗi mong ước...

Mưa đã tạnh từ lâu, ngọn nến thơm trên bàn chuyển động khẽ khàng theo từng luồng khí mơn man trong căn phòng mở toang ô cửa.

Có một cô gái từng mua một cuốn sách với tựa đề “Mình phải sống như biển rộng sông dài”. Nội dung trong sách đã nằm lại đâu đó trong góc khuất của ký ức, chỉ có tiêu đề cứ khiến cô phải suy nghĩ mãi bởi lẽ, người với người, quả thực tồn tại như những dòng chảy giao nhau.