Hoa lá trên cao
Mải bao chuyện thường nhật mà tôi quên ngước lên cao. Đến một ngày cả đoạn cuối con phố Lê Lợi chuyển màu cam sậm, mới ngỡ ngàng trước sắc lá nơi mình đang sống. Hai hàng lộc vừng chạy dài theo ngõ chợ, gần cả năm xanh mỡ, lâu lâu thấy lơ thơ những dải dây hoa non đợi ngày chuyển những chấm hạt đỏ, hạt vàng rụng lấm tấm mặt hè. Trong tâm trí tôi, chỉ mang ấn tượng xanh về đường phố ấy và dải màu xanh từ non đến thẫm quanh năm, vốn bị nhòa trong cảnh ùn lấn, chen chúc chợ búa không chỉ mỗi mùa lễ tết. Vậy mà bây giờ đang bừng lên trong tôi sắc cam đậm, trầm mà tươi. Những lá vàng thẫm dần ngả nâu. Những túm đỏ hơi pha màu đất. Cảm giác hơi khô mịn, vẫn còn tươi. Cảm giác đã ngả ngả hơi úa. Những cảm nhận thong thả theo phố pha vào hai dải màu kéo vệt lớn tươi ấm, hút về phía trước trong bụi sương giữa xuân man mát, phủ mờ nhẹ đằng xa cuối con đường.
Tôi cứ thơ thẩn nghĩ đến những người mải mê tất bật sáng chiều trên con phố này. Các ki ốt ốc vít quạt máy điện đóm. Những cửa hàng đồng hồ, quần áo. Chuỗi hàng hoa, hàng mã rộn ràng ngày rằm mồng một. Những người mải mê bán buôn kia, có lúc nào ngơi khách mà ngó lên, mà nhận ra cái vùng cam đỏ vàng nâu tươi thắm đang dào lên trong không trung, để nhận ra cái sự quý phái và sang trọng của cây? Có thể rồi sẽ quen mắt, thấy thường đi sau dăm ngày một tuần, nhưng không thể không khen là đẹp. Tháng năm mải mê bán mua tính đếm, phải dành cho mình những phút bất chợt nhận thấy vẻ đẹp đến lạ mà cây quen đường quen ban tặng.
Tôi đã nhiều ngày quên dành một lúc nhìn ra Hồ Gươm từ trên lan can tầng ba. Ở đây, qua khoảng trống trước mặt của không gian bê tông, bắt đầu từ những chiếc lá vàng nhạt còn tươi rơi chen kín phía dưới thềm cỏ, đến những thân cây thanh mảnh sắc nét ở gần. Rồi từng chùm lá xanh non, một chuỗi lúp xúp, trầm bổng nhiều sắc độ của lá. Lộ ra trong vòm xanh hơi thẫm là những mảng lá vàng, đỏ lấm chấm mà ngắm kỹ thì có thể nhìn miết theo rung động của từng chút lá một. Lan xa trên nền xanh sáng có những chùm trắng mịn bàng bạc, một lúc nào đó đem lại cảm giác kim loại, một cảm giác được trang trí, một cảm giác vũ hội.
Trên con đường Hoàng Hoa Thám vòng cung theo vườn Bách Thảo, bỗng thấy bừng sáng cây sưa đứng một mình giữa hàng xanh dài, như vừa hiện ra, toát lên vẻ thanh khiết. Cả cái cây như được bao thêm một quầng sáng. Từ phố dài Hoàng Diệu lúc nào cũng mang cảm giác sạch sẽ, tôi đã gặp thêm những cây ban tím ở đây đó, pha những điểm màu là lạ. Trong một chuỗi đồng sắc có một vòm cây nào đó khác màu đi, tự dưng cảm thấy như cây lá ấy muốn nói với ta điều gì.
Những vòm lá trên cao, ta gặp nhiều lắm, chẳng gần mà nuôi cảm giác được nương dựa, từ ấy mà nhen lên niềm tin cậy. Những đốm hoa trên cao với những tán lá, chùm lá, chiếc lá khác màu trên nền xanh, gợi những bất ngờ thú vị, gợi cái gì khác thường nhưng đã nhanh chóng được trân trọng và quý mến. Nhịp bước theo mùa của lá hoa giữa không trung làm mình thấy khác đi, lạ hơn thường nhật, có sự đổi thay trong không gian mình sống, mình đi lại, rong ruổi. Những dịch chuyển để cho phong phú, mới mẻ, ngẫm thấy thật cần cho đời sống quen thuộc biết chừng nào. Tôi biết ơn những người trồng và chăm chút những cây ấy. Cây mang lại nhiều cảm xúc đẹp cho người. Người và cây mang đến cho nhau sắc màu, sự giao hòa và ánh sáng. Đôi khi biết sống chậm, để ngước lên cao, nơi vòm xanh cây lá./.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
0