Hoa lau trong chiều đông
Chiều nay, Hường mời bạn cùng xuôi theo những dòng cảm xúc của Nhung Phạm để về với một vùng bạt ngàn những bông lau trắng trong một chiều đông.
Trường tôi nằm trên đồi, mỗi mùa lại có vẻ đẹp rất riêng. Mùa xuân mơ mộng thả vào nền trời những cánh hoa anh đào trắng hồng mỏng manh. Hè đến níu tôi lạc bước giữa cánh đồng lúa mì vàng ươm trong nắng. Thu sang làm say đắm trái tim tuổi xuân bằng sắc đỏ kiêu hãnh của lá phong, cùng màu hoàng kim rực rỡ của những hàng cây ngân hạnh như thể cả đất trời đang dâng tặng những sắc màu tuyệt mĩ nhất, trước khi bà chúa đông kịp ghé đến. Giữa thời tiết luôn ngấp nghé dưới không độ, tôi cũng không còn thiết tha lang thang trong khuôn viên trường tìm tòi, khám phá nữa.
Chiều hôm ấy, cô bạn mê chụp ảnh của tôi, đã sắm được một chiếc máy xịn sò, liền hào hứng rủ đám nghiên cứu sinh chúng tôi ra phía sau dãy nhà kí túc xá để thay đổi không khí. Sau cả tuần rét mướt và u ám, trời hửng lên những tia nắng vàng tươi như mật. Chúng tôi ríu rít dạo bước bên nhau, băng qua những hàng cây anh đào đen đúa, khẳng khiu, những bãi cỏ mênh mông xác xơ, vàng vọt. Cả một cánh đồng lau trắng muốt đang phất phơ mời gọi. Bạt ngàn lau.
Tôi như sống lại thuở sinh viên mười tám, đôi mươi, mỗi lần ngồi trên xe khách về thăm nhà, lại dán mắt vào cửa sổ và kiểu gì cũng trầm trồ thích thú khi xe vụt qua những vùng cỏ lau nở rộ. Lau không chê đất hoang, không chê đất bạc. Dường như chúng có mặt ở mọi nơi. Lau thấp thoáng cả trong kí ức tuổi thơ tôi, trong những ngày cùng mẹ ra đồng cấy lúa, trong những buổi chiều thả diều no gió, những cánh hoa lẩn lút trong vạt áo theo tôi về nhà.
Nhưng chưa khi nào tôi thấy lau nở đều và đẹp đến thế. Những khóm lau thẳng tăm tắp, cao lút đầu người, thân lá đã chuyển sang màu nâu úa, lại càng làm tăng thêm vẻ thanh thoát cho những bông hoa như hàng ngàn, hàng vạn chiếc lông tơ mềm mại.
Chúng tôi ùa vào những khóm lau, lòng rộn ràng theo tiếng lũ chim kéo về nhảy nhót lích chích. Mùi cỏ khô vấn vương bên cánh mũi. Những chiếc lá ram ráp sắc nhọn mơn trớn bên đôi má ưng ửng hồng. Những mái tóc dài bung xõa để cho gió thỏa sức vần vò. Chiếc khăn len màu đỏ tung bay và giăng mắc vào những khóm lau. Chúng tôi cười rạng rỡ, nhắm mắt mơ màng nắm tay nhau dạo bước và cùng lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi xuân căng tràn sức sống. Hoa lau làm nền cho những bức ảnh thêm phần dịu dàng hay thực ra chính chúng tôi cũng trở nên e ấp hơn, như sợ chỉ vô ý chút thôi là những bông lau kia sẽ đổ nghiêng đổ ngả.
Hóa ra, con người sẽ thật hạnh phúc và mới mẻ khi hòa mình giữa thiên nhiên tươi đẹp, dù có trong những ngày trời đất xám xịt đi chăng nữa. Chúng tôi quên bẵng những bận tâm về kết quả nghiên cứu chưa trọn vẹn, quên cả những rét buốt của mùa đông để trọn vẹn trở về với nắng gió, với những khóm hoa mềm mượt như tơ.
Hóa ra đâu phải ngày hè nắng tươi giòn rã hay ngày thu mát mẻ xanh trong, lau đã ấp ủ để dành vẻ đẹp đẽ nhất trong những tê tái hanh hao của mùa đông. Thế mới hiểu được vì sao loài hoa này lại biểu tượng cho sức sống mạnh mẽ vươn lên giữa khó khăn, nghịch cảnh. Yêu sao loài hoa bình dị, chân phương mà không kém phần lãng mạn và kiên cường. Tôi lơ đãng nhìn những bụm hoa nhẹ nhàng rời cành, để gió cuốn đi và mất hút trong không gian chiều buông. Chúng sẽ đến bên khe đồi, bên triền sông, hay bất cứ một vùng đất nào và rồi nơi đó sẽ lại mọc lên những khóm lau ràn rạt nép mình bên nhau để lớn lên.
Để rồi biết đâu trên đường đời xuôi ngược, giống như chiều nay, tôi lại reo lên thích thú khi bắt gặp một vùng ngút ngàn những bông hoa màu nâu nhạt mềm mại đang dập dờn theo từng cơn gió. Để rồi, tôi lại hoang hoải nhớ, trong chiều đông năm ấy, giữa bạt ngàn lau trắng, chúng tôi đã thật tươi trẻ và rạng rỡ biết bao nhiêu./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0